Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 194 :

Ngày đăng: 09:45 30/04/20


Mặc Tây Thành khựng lại, cuối cùng cũng từ kẽ răng vặn ra vài chữ.



- Không có gì.



Chuyện này, cậu làm quá đường đột rồi, lúc này chỉ sợ Đường Lạc Lạc đã biết Mặc Như Nguyệt mới là mẹ ruột của cô, quan hệ anh em họ của cô và Mặc Thiệu Đình rồi, bây giờ cậu nói sự thật với Mặc Thiệu Đình, thì có ích gì chứ?



Nếu như vậy, cậu cần phải nói thẳng ra thân phận của Mặc Thiệu Đình, nói ra Mặc Thiệu Đình không phải con ruột của La Nhã.



Nếu là như vậy, Mặc Thiệu Đình có mang lòng hận Mặc gia hay không?



Anh chỉ là rời khỏi nhà họ Mặc, thì đã tạo thành một trận khủng bố, nếu như trong lòng muốn báo thù Mặc gia, lại sẽ như thế nào?



La Nhã tuy đã nuôi lớn Mặc Thiệu Đình, nhưng lợi dụng anh nhiều năm, ai biết sau khi Mặc Thiệu Đình biết được sự thật, sẽ đối xử lạnh như băng với mình hay không…



Quan hệ của bọn họ khó khăn lắm mới ôn hoà một chút.



Mặc Tây Thành suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không mang chuyện nói với Mặc Thiệu Đình, trơ mắt nhìn Mặc Thiệu Đình đi ra khỏi phòng làm việc, toàn thân như toát mồ hôi lạnh ngồi xuống.



Cậu giờ mới phát hiện, bản thân nhất thời nóng máu, lại lựa chọn một con đường chết.



Phóng lao phải theo lao thôi, sau khi cậu nói với Mặc Như Nguyệt Đường Lạc Lạc chính là con gái bà, thì đã đảo lộn tất cả rồi, không còn cơ hội níu lại được nữa.



Bây giờ, trong lòng cậu ngoài trừ sự tự trách, thì không còn thứ gì khác nữa.



- Anh hai, xin lỗi.



… …




Nghĩ đến đây, Đường Lạc Lạc đến trước mặt Nhậm Tử Lương, cong môi.



- Chào anh.



Nhậm Tử Lương còn đang nhìn xung quanh, hai ông bà già Nhậm gia luôn quan tâm hôn nhân đại sự của anh, mỗi tháng ít nhất giới thiệu cho anh mười mấy cô tiểu thư ưu tú, khiến anh thực sự mệt mỏi chết đi được, lúc này quay về Mỹ làm việc, lại nhét thêm cho anh một nhiệm vụ -- chăm sóc cô chủ Mặc gia, sắp xếp nơi ăn chỗ ở của cô ở Mỹ.



Cô chủ Mặc gia, Nhậm Tử Lương chỉ nghe qua Mặc Lan một người, đang tìm kiếm bóng dáng của Mặc Lan, thì nhìn thấy một cô gái thân hình nhỏ bé, trông rất xinh đẹp đi qua đây.



Đến gần rồi, Nhậm Tử Lương cúi đầu nhìn, liền cảm thấy thực sự có chút ngẩn ngơ.



Khuôn mặt nhỏ của Đường Lạc Lạc, nguyên do mấy ngày nay tâm trạng không tốt, thực sự có chút nhợt nhạt, bị không khí lạnh ở ngoài sân bay thổi vào, trong sự nhợt nhạt có chút ửng đỏ, cô quấn chặt lấy khăn quàng hơn, khiến khuôn mặt trở nên vô cùng nhỏ, cả gương mặt gần như chỉ còn lại đôi mắt to long lanh.



Không qua một hai ngày, thời gian khóc nhiều rồi, mắt luôn ngấn nước, lúc trước đôi mắt Đường Lạc Lạc trắng đen rõ ràng, giống như một động vật nhỏ, vừa nhìn có thể nhìn thấu đối phương, đặc biệt khiến người khác yêu thích, lúc này ánh mắt có vài phần phiền muộn, đẹp đến dường như càng có cảm xúc và hàm ý.



Nhậm Tử Lương cũng không biết chuyện gì, nhìn thấy cô gái trong sáng trước mắt, nhìn thấy đôi mắt to của cô, thì cảm thấy trong lòng ong một tiếng, chốc lát trở nên căng thẳng.



Anh vốn rất buồn bực công việc này, do đây là một loại coi mắt trá hình, nhưng bây giờ, giọng nói anh bất giác có chút căng thẳng rồi, đương nhiên, nghe bên tai, giọng nói đó vẫn ôn nhu dễ nghe.



- Tôi tên Nhậm Tử Lương, cô là?



- Là mẹ tôi nhờ anh đến phải không?



Đường Lạc Lạc lấy điện thoại mình ra, mang bức ảnh Mặc Như Nguyệt gửi cho cô cho Nhậm Tử Lương xem.



- Là anh phải không? Tôi một mình đến nước Mỹ, mẹ có thể không yên tâm, nhờ anh chăm sóc cho tôi.