Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 195 :
Ngày đăng: 09:45 30/04/20
Nhậm Tử Lương có chút ngại ngùng cười, bây giờ đột nhiên có chút hối hận khi mình ba mẹ muốn ảnh của mình, tuỳ tiện chọn một tấm rồi gửi qua, anh gật đầu, rất lịch thiệp kéo hành lý của Đường Lạc Lạc.
- Là tôi, cô tên gì?
- Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc cười với Nhậm Tử Lương, liền theo sau anh lên máy bay, trong lòng trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, vì vừa nghĩ một cái là bóng dáng của Mặc Thiệu Đình, nhắm mắt lại là anh, mở mắt, vẫn là anh.
Cô không nói gì hết, trong lòng Nhậm Tử Lương lại đập nhanh, ở phía trước dẫn đường cho Đường Lạc Lạc, để tiểu nha đầu yên vị trên ghế ngồi, anh vừa dùng ánh mắt không chút dấu tích lướt qua khuôn mặt Đường Lạc Lạc, trong lòng vừa nghi hoặc.
Đường Lạc Lạc… cái tên này chưa từng nghe qua.
Nha đầu này xem ra tuổi còn nhỏ, hơn hai mươi mấy, nhưng trên người lại có sức hấp dẫn kỳ lạ, càng nhìn xa ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn qua mình, càng khiến Nhậm Tử Lương cảm thấy mới mẻ thú vị lại đặc biệt.
Từ thành phố S bay đến nước Mỹ, ít nhất phải mất thời gian một ngày, Nhậm Tử Lương rất có phong độ lịch thiệp, rất thận trọng, dọc đường đi đều chăm sóc Đường Lạc Lạc chu đáo, cũng không ngớt tìm kiếm chủ đề.
- Tôi làm bác sĩ phụ trách ở một bệnh viện gần Los Angeles, trước tiên nên sắp xếp cho cô ở chỗ nào đây? Bác gái Mặc nói cô muốn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, nhưng thời gian có chút gấp rút, có thể đi rồi sau đó sắp xếp cho cô đi học, cô cảm thấy học viện Williams thế nào? Khoa thiết kế khá là có tiếng…
Đường Lạc Lạc yên lặng ngồi nghe, gật đầu, hoặc cười một cái, bây giờ tâm trạng cô thật sự không tốt, không có dư dả sức lực trò chuyện với Nhậm Tử Lương.
Máy bay càng bay xa, tâm trạng cô càng suy sụp đi một chút, do cảm thấy khoảng cách giữa mình và Mặc Thiệu Đình, từng chút một càng xa cách.
Lý trí là một chuyện, nhưng cảm tình lại là một chuyện khác, lý trí nói với cô nhất định phải rời khỏi, cảm tình lại đang kêu gào, tại sao rõ ràng là yêu thích, lại không thể bên nhau.
- Ba mẹ tôi hay nhắc tôi về nước, tiếp nối sản nghiệp gia tộc, nhưng tôi thì thích làm bác sĩ, có lẽ vài năm sẽ về, nói không chừng… Lạc Lạc, cô cũng thích chuyên ngành thiết kế phải không? Nghe nói cô học khoa thiết kế, còn lấy được quán quân fhy nữa? Thời gian trong nước của tôi có hạn, chưa xem qua cuộc thi, cô rất giỏi.
Trong lòng Nhậm Tử Lương cũng rất bất lực, hai người ngồi cùng một chuyến bay, không thể nào cứ im lặng suốt chặng đường được, huống hồ, Nhậm Tử Lương không biết là chuyện gì, đối với cô chủ Mặc gia thần bí này, có sự hiếu kì sâu sắc và cảm giác muốn tiếp cận, trong đời người dài dằng dặc của anh, thực sự hiếm có.
Có lẽ là vì, đôi mắt đó của cô, thực sự quá thần bí quá xinh đẹp, vừa nhìn đã đâm xuyên trái tim anh.
Mà Nhậm Tử Lương trước giờ chưa từng theo đuổi bất kỳ cô gái nào, đều là con gái theo đuổi anh, chỉ học được nghệ thuật từ chối cao siêu, hoàn toàn không biết cách trêu gái.
Vì vậy, sau các kiểu gợi chuyện không hiệu quả, lời Nhậm Tử Lương nói, giống như chạy điên cuồng trên một chặng đường dài vô ích.
- Người đàn ông này đúng là si tình, quảng cáo tìm người này một phút 87 ngàn đô la, tiếp sóng toàn cầu, không biết vợ anh ấy vì sao rời khỏi, thật đúng là chung tình.
Anh quay đầu sang, nhìn thấy Đường Lạc Lạc ngước đầu lên, chóp mũi hơi đỏ, bất động nhìn chằm chằm vào màn hình.
- Đây là chồng cũ của tôi.
Nhậm Tử Lương: …
Đây là sự đả kích tứ hai trong hôm nay.
Xem ra, hai người hoàn toàn không phải không yêu nhau, mà là rất yêu thương nhau, thế nguyên do rời xa… đoán chừng là cái gọi là kết hôn cận huyết đó, chỉ là sao chuyện này lại xảy ra, thật sự khiến người khác không thể lý giải.
- Hai người…
Nhậm Tử Lương cẩn thận nói, cảm thấy Đường Lạc Lạc gần như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Đường Lạc Lạc khịt mũi, lấy khăn tay lau nước mắt bên khoé mắt.
- Cũng không thể gọi là ly hôn được, còn chưa làm thủ tục, nhưng nếu như cứ tách riêng như vậy, cũng gọi là ly hôn rồi.
Nhậm Tử Lương: …
Được lắm, lần đả kích thứ ba đến rất kịp thời.
Nếu như nói lúc trước Nhậm Tử Lương trên máy bay, còn có chút ít mừng thầm một chút ít an ủi, lúc này anh xem như triệt để triệt để hiểu rõ rồi, bản thân đoán chừng là hoàn toàn không có cơ hội thắng, thứ bạn vĩnh viễn không thể đánh bại, là một tình địch đã biến mất.
Do không ở đây nữa, vì vậy càng quý giá hơn, mà nguyên nhân rời khỏi, là không thể không rời khỏi, tuyệt đối không phải tình cảm rạn nứt, huống hồ tình địch cũ chất lượng thực sự quá cao, độ vượt trội thực sự quá lớn, quan trọng hơn là… còn không thể được tính là tình địch, do trước mắt, Đường Lạc Lạc nói chuyện với anh, còn chưa quá hai ba câu nữa là.
Vả lại câu nào cũng vạch trần ý đồ của anh.
Lựa chọn duy nhất, hình như chỉ có con đường anh bạn thân thôi…