Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài
Chương 65 :
Ngày đăng: 09:44 30/04/20
Lời vừa nói xong, phía dưới lập tức vang lên lời bàn luận hỗn loạn, các phóng viên nhìn nhau, trên mặt mỉm cười hiểu ý, hôm nay đến đúng chỗ rồi! Ai cũng không nhường nhịn ai, lần này có trò hay xem rồi!
Mặc Lan nhắm mắt, nói từng từ một:
- Nếu đã như vậy, cô Đường không thừa nhận đã lấy cắp bản thảo thiết kế của tôi rồi?
- Không phải không thừa nhận, mà là tôi chưa từng làm qua.
Đường Lạc Lạc không chịu kém cạnh, hai người chạm mắt với nhau, lửa bắn tứ phía.
- Cô Đường, tôi khuyên cô nên thành thật một chút, nếu không để chúng tôi vạch mặt, tôi đã nói có thể không truy cứu nữa, sao cô nhất thiết chết cũng không thừa nhận chứ? Sau cùng người chịu thiệt là cô, đối với cô có ích lợi gì? Bây giờ cô thừa nhận rồi, tôi sẽ không làm khó cô, sỉ diện cô vẫn còn đôi chút.
Mặc Lan tỏ vẻ tận tình khuyên bảo, giống như đang suy nghĩ cho Đường Lạc Lạc vậy.
Đường Lạc Lạc mỉm cười.
- Tôi rất thành thật, chưa làm qua thì là chưa làm qua.
Mặc Lan nhếch mép, lộ ra nụ cười khinh thường.
- Xem ra cô không thấy quan tài không đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng, được, tôi nhất định để cô chết cho rõ ràng, tôi nói cô sao chép, lấy cắp, là có chứng cứ, không biết cô Đường có đồng ý cược với tôi một ván, nếu chứng cứ tôi lấy ra, chứng minh tôi mới là người thiết kế ra bộ trang phục này, thì cô quỳ xuống cho tôi, sám hối những gì cô đã làm với nhà họ Mặc, được không?
Vừa nói xong, cả hội trường vang lên tiếng xuýt xoa, khán giả xem qua mạng cũng mở to cả mắt, cái quái gì vậy? Chơi hơi lớn rồi?
Đánh cược như thế, có ổn không?
Ngay cả Mặc Thiệu Đình luôn ngồi yên lặng cũng chau mày, vì Đường Lạc Lạc toát hết mồ hôi, trong lòng rối ren, có nên dừng lại? Lỡ như Đường Lạc Lạc bị gán tội thì sao?
Nhưng nhớ lại cảnh tượng tiểu nha đầu lời nói chắc nịch bảo anh an tâm, Mặc Thiệu Đình tự kiềm chế lo lắng của anh, nói với bản thân, phải tin tưởng cô.
Cô nhất định làm được.
Những phóng viên vừa chĩa mũi nhọn vào Đường Lạc Lạc, mắt nhìn Mặc Lan khó tự bào chữa, sao mà không biết xảy ra chuyện gì chứ?
Thiết kế của chị ta, không phải trong lòng chị ta hiểu rõ sao? Sao có thể phạm phải sai lầm đơn giản như vậy?
Lập tức từng người lên tiếng chất vấn:
- Cô Mặc, xin hỏi hình hoa bách hợp ở đâu? Tại sao một đoá cũng không có?
- Tất cả chuyện này đều do cô bịa đặt, chẳng lẽ cô không sợ bị lật tẩy sao?
- Là cô xem phóng viên chúng tôi là tên ngốc, hay tên mù, tác phẩm thiết kế đạo nhái, cô chưa từng xem qua sao?
- Không phải mấy bông hoa bách hợp, là do cô thiết kế trong mơ đó chứ…
Nói rồi, cả nhóm người phá ra cười, nếu như không phải Mặc Thiệu Đình ở đó, lại kiêng dè uy thế của nhà họ Mặc, e là sẽ xuất hiện những lời nói khó nghe hơn.
Mặc Lan mặt đỏ như trái cà, tức giận nhìn về phóng viên phía dưới, hai tay nắm chặt, một lúc sau, cố gắng ổn định cơn hoảng loạn và phẫn nộ trong lòng, nở một nụ cười.
- Những lời tôi vừa nói lúc nãy, chỉ là… Chỉ là ý tưởng gốc của tôi, nhưng sau này cảm thấy làm vậy có hơi tỉ mỉ quá, tôi liền bỏ cuộc rồi, cũng chỉ là muốn trình bày một chút ý tưởng lúc đó của tôi, bộ thiết kế này, tôi đã dồn vào rất nhiều tình cảm, hy vọng mọi người hiểu cho.
Phóng viên phía dưới nhìn nhau, trên mặt mọi người đều viết dòng chữ
- Cô đang đùa tôi sao!
Đường Lạc Lạc lúc đó thật muốn quỳ cho Mặc Lan luôn, không thể không nói, Mặc Lan tuy có hơi thất đức, có hơi nham hiểm, nhưng khả năng tuỳ cơ ứng biến cũng không tệ, ngay cả tên ngốc cũng biết chị ta vốn không hiểu rõ bản thiết kế, làm ra trò cười bị lộ tẩy, nhưng chị ta lại có thể mặt không biến sắc phủ định hết mọi lời nói lúc trước, giả vờ ra vẻ muốn cùng Đường Lạc Lạc trao đổi ý tưởng thiết kế, phản ứng này không phải ai cũng có được đâu? Độ dày của da mặt này xem thế là đủ rồi được chưa?
Không đợi Đường Lạc Lạc hết kinh ngạc, Mặc Lan lại quay sang Đường Lạc Lạc, nét mặt công chính lẫm liệt:
- Cô Đường, sự thật không thể làm giả, giả dối không thể thành sự thật, nhiều đôi mắt đang xem như thế, cô chết không thừa nhận cũng vô ích, tôi khuyên cô đừng chống cự vô nghĩa nữa, sinh viên vừa tốt nghiệp như cô, không thiết kế ra trang phục xuất sắc thì thôi, cũng là chuyện bình thường, tại sao phải lấy cắp thành quả lao động của người khác, lấy cắp bản thiết kế của công ty mình bán cho người khác, cô không cảm thấy như vậy rất quá đáng hay sao?