Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 120 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Sau đó, bất chấp vẻ kinh ngạc của Mạc Lam Tịnh, anh ta nắm tay Tiêu Hà Hà rồi đi ngang qua người cô ta, rồi đi ra bên ngoài.



Anh ta đi rất nhanh, sải bước rất lớn, Tiêu Hà Hà gần như phải chạy theo anh ta. Ra khỏi nhà hàng thì trời đã tối, gió thổi nên hơi lạnh, nhưng Tiêu Hà Hà lại cảm thấy ấm áp trong tim, nhìn vào người đàn ông đi bên cạnh, đột nhiên cảm thấy anh ta rất cao thượng!



Quanh người cô như được bao phủ bởi một vòng sáng rất lớn, cao lớn như một vị thần, tỏa ra ánh sáng chói lọi!



Thì ra, phụ nữ lại dễ dàng cảm thấy thỏa mãn đến vậy. Một sự bảo vệ chân thành đã làm cho cô cảm thấy dù phải hy sinh mọi thứ để yêu người đàn ông này thì cũng rất đáng!



Tình yêu đơn giản như vậy đó!



Tối nay, Tiêu Hà Hà cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đi ra khỏi nhà hàng, cô kéo tay Tần Trọng Hàn lại, và thì thầm: “Tần Trọng Hàn, anh đừng như vậy. Thật ra tối nay anh có thể về đó...”



“Anh nói được thì sẽ làm được, tối nay anh là của em, đừng đuổi anh đi!” Không thể nói đó là mệnh lệnh hay yêu cầu, Tần Trọng Hàn kéo mạnh cơ thể gầy gò của Tiêu Hà Hà vào trong lòng mình và ôm cô thật chặt. “Hà Hà, đừng quan tâm Mạc Lam Tịnh đã nói gì. Anh yêu em, không ai có thể thay đổi điều đó!”



Trong nhiều năm qua, Mạc Lam Ảnh chỉ là một thói quen đối với anh ta. Trong ba năm không có Mạc Lam Ảnh, chẳng phải anh ta cũng sống rất tốt à? Nhưng còn hình bóng đang ôm trong vòng tay này, đã giúp cho anh ta tìm lại được cảm giác linh hồn hòa hợp, có quá nhiều quá nhiều điểm làm cho anh ta cảm động.



Sự hiền lành của cô, sự nhẫn nại của cô, những giọt nước mắt tác hợp của cô, sự xinh đẹp và dịu dàng của cô, sự xấu hổ và ngây thơ của cô, tất cả đều làm cho anh ta mê đắm.



Anh ta chỉ biết rằng cô đã hòa vào xương máu của anh ta. Khi tình yêu đến, hoàn toàn không thể phán xét theo thời gian quen nhau ngắn hay dài. Đôi khi, chỉ một khoảnh khắc yêu nhau cũng còn hơn cả một đời bên nhau. Và cô từng mang đến cho anh ta khoảnh khắc đó, anh ta không bao giờ muốn buông tay nữa. Anh ta sẽ đem khoảnh khắc vĩ đại đó biến thành một đời vĩ đại và sống chết có nhau. Có lẽ, anh ta thực sự rất tham lam!



Cô nhất thời cảm thấy hơi bất nhẫn, chỉ gật đầu. “Được, tối nay anh là của em, không ai cướp anh đi được!”



Anh ta cong môi lên và ôm chặt cô. “Đi thôi, chúng ta về nhà!”



Gió đầu mùa đông se se lạnh, Tiêu Hà Hà tự nhiên rùng mình. Anh ta nhận ra sự run rẩy của cô, liền lập tức cởi áo vest ra rồi khoác lên cho cô, sau đó mới ôm chặt lấy cô.



Hành động thận trọng và chu đáo này khiến cô cảm thấy ấm áp hơn, và hành động nhỏ bé này cũng bỗng nhiên có ý nghĩa to lớn. Anh ta đúng là một người đàn ông chu đáo.



Tiêu Hà Hà ngay lập tức cười tươi như hoa, nhón chân lên và hôn nhẹ lên môi anh ta. “Cám ơn anh!”



Anh ta hơi ngây người ra, bất ngờ vì sự chủ động của cô. Rồi đưa tay lên chạm vào môi mình một cách vô thức, rồi nhìn cô đang trong vòng tay mình, đột nhiên mỉm cười hạnh phúc. Nếu không phải vì sợ cô bị lạnh, anh ta nhất định sẽ hôn cô ngay ở đây, một trận ra trò!




Khi đến nhà hàng Hải Hoàng thì đã thấy Mạc Lam Tịnh ngồi chờ ở đó, Tiêu Hà Hà bước tới, thấy cô ta đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng. Thật ra Mạc Lam Tịnh là một người phụ nữ rất xinh đẹp, có điều khuôn mặt lúc nào cũng rất lạnh lùng.



“Cô Tiêu, mời ngồi!” Mạc Lam Tịnh giơ tay ra và ra hiệu.



Tiêu Hà Hà đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn vào Mạc Lam Tịnh, sau đó mới ngồi xuống. “Cô Mạc hẹn tôi ra đây để cho tôi xem thứ gì vậy?”



Mạc Lam Tịnh nhướng mày lên với vẻ thờ ơ. “Cô Tiêu à, cô thật sự không để tâm chuyện giữa chị hai tôi và Tần Trọng Hàn à?”



Tiêu Hà Hà lặng lẽ nhìn cô ta: “Đây là chuyện riêng của tôi!”



“Tôi cứ tưởng cô Tiêu là người thông minh, cứ tưởng lúc đầu cô tác thành cho chị hai tôi và Tần Trọng Hàn là hành động thông minh, nhưng tôi không ngờ cô Tiêu lại lơ mơ nữa rồi!”



Tiêu Hà Hà chỉ mỉm cười. “Cô Mạc hẹn tôi đến chỉ là muốn kêu tôi rời xa Tần Trọng Hàn chứ gì?”



“Đúng là có mục đích này!”



“Nếu tôi nói không thì sao?” Tiêu Hà Hà hỏi ngược lại.



“Vậy thì tôi đành phải đưa cái này cho cô rồi, có lẽ sau khi xem xong, cô sẽ thay đổi quyết tâm của mình. Có lẽ cô sẽ biết mình cần gì, hoặc sẽ biết mình nên làm gì!” Mạc Lam Tịnh nói rất tự tin.



Tiêu Hà Hà không biết cô ta định cho mình xem thứ gì.



Mạc Lam Tịnh lấy từ trong túi xách ra một tập ảnh khá dày rồi đưa qua. “Cô Tiêu à, trong này là một số tấm hình chụp chung của chị hai tôi và Tần Trọng Hàn trước đây, cô xem thử đi. Cô xem rồi sẽ biết trước đây họ yêu nhau như thế nào! Họ là một đôi tình nhân thần tiên bị biết bao nhiêu người ghen tị đó!”



Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, rồi đột nhiên, có cái cái gì đó đập vào trong tim, nhìn vào tập ảnh thật dày đó. Thì ra là gọi cô đến để xem cái thứ của quá khứ này! Cô có cảm giác như muốn nghẹt thở.



Cô hơi do dự, nụ cười mờ nhạt. “Cô Mạc à, sao cô biết tôi có hứng thú muốn biết quá khứ của Tần Trọng Hàn vậy? Quá khứ chính là quá khứ, không cần phải để trong lòng hoài. Quá khứ của Tần Trọng Hàn, tôi không muốn tìm hiểu, tôi chỉ cần biết bây giờ và tương lai! Tôi xin lỗi! Cô Mạc à, tôi phải đi rồi!”



“Vậy sao?” Mạc Lam Tịnh đứng lên. “Hay để tôi đi trước cho! Tập ảnh đã được đem tới, cô không muốn xem thì ném vào thùng rác đi. Nhưng tôi vẫn rất muốn nói với cô rằng, nếu cô không xem, cô sẽ hối tiếc đó! Bởi vì xem qua rồi thì cô sẽ nhận ra, có lẽ người đàn ông này không yêu cô nhiều như cô tưởng tượng đâu! Có lẽ, cô cũng sẽ trở thành quá khứ thôi!”