Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 121 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Mạc Lam Ảnh! Mạc Lam Ảnh xinh đẹp như một nàng tiên, mỉm cười dịu dàng, đang dựa vào lòng của Tần Trọng Hàn. Còn bàn tay to lớn của anh ta vòng qua eo cô một cách thân mật, cơ thể họ dính chặt vào nhau, Tần Trọng Hàn mỉm cười rạng rỡ.



Nước mắt của Tiêu Hà Hà đột nhiên rơi xuống. Khi cô và anh ta ở Hokkaido, có người muốn chụp hình giùm cho họ, nhưng anh ta đã từ chối.



Anh ta nói không thích chụp ảnh, nhưng anh ta đã chụp chung với Mạc Lam Ảnh rất nhiều, và tấm nào cũng tươi cười rạng rỡ. Cô lật tiếp ra phía sau, càng nhìn thấy nhiều, càng thân mật hơn, trái tim cô cũng bắt đầu bức bối khó chịu.



Khi xem đến mấy tấm cuối cùng, cô đã nhìn thấy cảnh họ hôn nhau nồng nàn, rất mê đắm, rất thân mật.



Mặc dù đã đoán trước là sẽ nhìn thấy cảnh tượng thân mật, và cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thực sự nhìn thấy, trong lòng vẫn rất buồn.



Cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát thật đau đớn, nước mắt không kìm được đã rơi xuống. Cảnh tượng thân mật đó còn làm đau mắt cô!



Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy cả người như bị rút hết sức lực vậy, ánh mắt của cô vẫn dừng lại trên tấm hình của Tần Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh, hai người đang hôn nhau đó, đã từng rất xứng đôi, làm trái tim cô đau nhói!



Nhưng Mạc Lam Ảnh của bây giờ lại rất tiều tụy, có lẽ sau khi hồi phục, cô ta lại sẽ là một người đẹp ai gặp cũng yêu, có lẽ Tần Trọng Hàn rồi sẽ nhen nhóm lại với cô ta.



Có lẽ Mạc Lam Tịnh nói đúng, cô cũng sẽ trở thành quá khứ!



Đột nhiên, có một bóng người đổ xuống tấm hình, và ai đó đã ngồi xuống đối diện với cô.



Đáng ghét! Cô nghĩ rồi ngẩng đầu lên. Và ở phía đối diện có một người cao lớn với khuôn mặt đẹp trai đang ngồi ở đó, và tay anh ta đang đưa một tờ khăn giấy về phía bên này.



Cô hơi ngây người ra, lúc này mới nhận ra rằng mình đang khóc.



Đóng tập ảnh lại một cái rầm, vẫn để nó trên bàn, không cầm tờ khăn giấy mà đưa tay lên quẹt một phát, rồi khẽ nói: “Anh Hàn, sao anh lại ở đây?”



Hàn Lạp không nói gì mà cầm lấy tập ảnh, và lật ra xem. “Anh Hàn, đây là đồ của tôi!” Tiêu Hà Hà với tay ra giật lại.



Hàn Lạp vội rụt lại, xong rồi anh ta liếc nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, điềm tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn xem thử là thứ gì mà đã làm cho một cô gái xinh đẹp nước mắt đầm đìa như vậy!”
Cô hơi ngạc nhiên nhưng tâm trạng đã bình tĩnh lại. “Sao anh lại ra đây?”



“Không yên tâm về cô!” Anh ta nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, mặc dù ánh mắt của anh ta đã không còn sắc bén nữa, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn cảm thấy sự kỳ lạ phát ra từ trong đó.



Chuông điện thoại lại reo lần nữa, Tiêu Hà Hà thấy đó lại là số của Tần Trọng Hàn, lần này cô ngắt luôn cuộc gọi.



“Có muốn đi uống một ly không?” Hàn Lạp tiếp tục hỏi.



“Anh có mục đích gì?” Cô hỏi thẳng. “Anh Hàn à, sao tôi cứ cảm thấy rằng tâm tư của anh không hề đơn giản nhỉ? Nếu có mục đích gì anh cứ nói đại ra đi, tôi mệt mỏi lắm rồi!”



Anh ta nhướn mày lên. “Nếu tôi nói tôi thích cô rồi, cô có tin không?”



Cô cười khẽ. “Không tin!”



“Vậy thì được rồi! Đi thôi, tôi chỉ muốn uống một ly! Đang ban ngày ban mặt, tôi có thể làm gì?” Hàn Lạp mỉm cười, vẻ u ám trên mặt đã gần như mất hết. “Tôi chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện tâm sự, chỉ đơn giản vậy thôi!”



Không biết tại sao, tại thời điểm này, Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy anh chàng này là một người đã cô đơn rất lâu, ngay cả linh hồn cũng cô đơn.



Cô không nói gì, chỉ gật đầu.



“Vậy chúng ta vào Hải Hoàng lại thôi!” Hàn Lạp nói.



Vào lại Hải Hoàng, chọn một bàn ngay sát cửa sổ, người phục vụ đã mang cà phê đến.



“Xin lỗi, tôi không uống cà phê!” Tiêu Hà Hà nói. “Làm ơn cho tôi một ly nước ấm!”



Hàn Lạp ngước lên nhìn cô, ánh mắt lóe sáng. “Cô đúng là dễ nuôi thật, chỉ một ly nước ấm là đủ rồi à?”