Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 145 :
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
“Nhưng tôi không có gì cả!” Giọng của Ngô Tân Tuyên lại trở nên sắc bén. “Bùi Lâm Xung, anh có thể nào giả vờ như chưa từng quen biết tôi không? Tôi chỉ cần đứa con này, bác sĩ nói cơ thể tôi không thích hợp để nạo bỏ thai, tôi đã ba mươi tuổi rồi. Tôi chỉ cần đứa con này, không cần bất cứ điều gì khác, cầu xin anh, hãy cho tôi sinh nó ra có được không?”
“Tôi xin lỗi!” Bùi Lâm Xung nhắm mắt lại.
Trái tim của Ngô Tân Tuyên bỗng lạnh như băng, cả lồng ngực dường như cũng được nhồi đầy gai góc, chỉ hít thở thôi cũng thấy rất đau.
“Bùi Lâm Xung, đứa bé này cũng là cốt nhục của anh đó!” Tay của Ngô Tân Tuyên để trước bụng, đứa bé này đã thành hình hài ba tháng rồi.
Bùi Lâm Xung đóng cửa lại rồi bồng cô đặt lên ghế sofa, còn mình cũng ngồi xuống, hai người đều không nói gì.
Mùi thuốc lá thoang thoảng ập đến, như thể muốn nhắc nhở cô ấy rằng sự thật tàn nhẫn đang ở trước mắt. Ông ta tìm đến, việc đầu tiên là yêu cầu cô ấy bỏ cái thai. Cảm giác đau đớn vô cùng tận, giống như ai đó đang cắn xé trái tim cô ấy, giống như muốn tách nó ra khỏi cơ thể cô ấy vậy.
Căn hộ nhỏ của Ngô Tân Tuyên rất sơ sài, nhưng lại được bố trí rất ấm áp, còn mua một cái nôi, một cái giường nhỏ, đồ chơi, thậm chí quần áo cũng mua luôn rồi, đủ màu xanh đỏ. Bùi Lâm Xung nhìn quanh căn hộ đơn giản này, tuy diện tích rất nhỏ nhưng lại rất ấm áp, có thể nhận ra cô ấy đang mong chờ sự ra đời của đứa trẻ này nhiều đến dường nào.
Ngô Tân Tuyên cuộn tròn người lại trên ghế sofa, những giọt nước mắt trên mặt chảy thành hai dòng lấp lánh...
Và rồi, cô nuốt nước mắt vào trong, lấy lại tinh thần mạnh mẽ của mình, không cho mình khóc nữa.
Nhưng răng vẫn cắn chặt vào môi làm nó rỉ máu, đôi môi run rẩy, rất bất lực, khuôn mặt nhợt nhạt khiến người ta không đành lòng nói thêm bất cứ điều gì.
Bùi Lâm Xung giơ tay ra, nhìn vào hai bàn tay của mình, ông ta muốn tận tay làm cho cốt nhục của mình biến mất như vậy sao? Không nỡ, nhưng...
Nếu không có Hà Hà, có trời biết ông ta sẽ hạnh phúc biết bao với sự xuất hiện của đứa bé này.
Nhưng có Hà Hà rồi, sau khi đã mắc nợ Hà Hà nhiều như vậy, ông ta chỉ có lấy con gái làm trọng, đành phải làm tổn thương Ngô Tân Tuyên.
“Đi thôi!” Bùi Lâm Xung nói.
“Không! Không!” Ngô Tân Tuyên vội hét lên rồi lắc đầu dữ dội.
“Bỏ cái thai đi, rồi quay về tìm người đàn ông mà em yêu, đừng nói cho cậu ta biết quá khứ của em, em vẫn sẽ có được hạnh phúc!” Vẻ mặt của Bùi Lâm Xung vẫn không thay đổi, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt đang cố chịu đựng của cô, ánh mắt chợt siết lại.
Nhưng như có vật gì đó đang đè vào tim, khiến ông ta tuyệt tình đến cùng, ghìm giọng và nói. “Đứa bé này không thể giữ lại, dù thế nào cũng không được!”
Bác sĩ hơi ngây người ra, người đàn ông này đúng là hung dữ quá!
“Vậy thôi được, mời anh chị đến khoa Sản phụ khoa để làm thủ tục!”
Bác sĩ thấy tự họ muốn phá thai nên cũng không nói gì thêm, chỉ lấy làm lạ, tại sao muốn phá thai mà phải đến vào giữa đêm chứ?
Đưa hóa đơn cho Đỗ Cảnh, đôi môi mỏng của Bùi Lâm Xung mím chặt lại.
“Ba nuôi à...” Đỗ Cảnh muốn nói điều gì đó.
“Im miệng!” Nhưng ngay lập tức bị Bùi Lâm Xung cắt ngang.
Đỗ Cảnh đành phải đi nộp tiền, trong lòng thầm cầu mong Hà Hà mau đến đây.
Trái tim của Ngô Tân Tuyên như bị móc ra khỏi lồng ngực, cô đã không còn ý thức nữa. Bùi Lâm Xung nắm lấy tay cô và đi đến phòng phẫu thuật phụ khoa, rồi y tá đến dẫn cô vào trong. Ngô Tân Tuyên bỗng lùi về sau một bước, muốn bảo vệ đứa bé.
“Không, tôi không muốn phá thai!” Cô đột nhiên lắc đầu dữ dội, sau đó vùng vẫy thoát khỏi Bùi Lâm Xung rồi chạy ra ngoài. “Không, tôi không muốn phá thai!”
Trong cơ thể cô đã nuôi lớn một sinh mạng nhỏ bé qua từng ngày từng ngày, mặc dù chỉ mới một trăm ngày ngắn ngủi, nhưng trong tim cô rất hài lòng. Cô không làm được, thực sự không thể làm được chuyện đích thân giết chết nó!
Nó là nguồn sống của cô mà! Cô đã không còn gì cả, mất người yêu, cũng mất đi tư cách để yêu người khác, tại sao lại còn tước đoạt đi cốt nhục của cô?
“Tân Tuyên, em đứng lại đó!” Giọng nói nghiêm khắc của Bùi Lâm Xung vang lên từ phía sau.
“Bùi Lâm Xung, anh giết tôi đi, giết tôi đi! Tôi không bỏ con đâu, tôi muốn sinh con ra đời!” Cô hét lên với giọng khàn khàn, nước mắt rơi lã chã.
Bùi Lâm Xung vội đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô rồi bồng cô lên.
Ngô Tân Tuyên bắt đầu đấm đá ông ta, trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, vì sự đấu tranh của Ngô Tân Tuyên mà trở nên ầm ĩ.
Nhưng Bùi Lâm Xung không hề nới lỏng tay, vẫn bồng cô, hai tay siết chặt người cô làm cô không thể vùng vẫy nữa, nhưng chân cô vẫn đá vào ông ta, còn ông ta thì hoàn toàn không để tâm đến, không phải là không đau, mà vì đã tê dại rồi!