Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 146 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


“Bùi Lâm Xung, anh thật vô tình!” Ngô Tân Tuyên kêu khóc như một con thú nhỏ bị thương. Bị đưa vào trong phòng mổ, cả tầng lầu đều vang vọng tiếng la hét đau đớn và tuyệt vọng của cô.



Mặc dù cô đã cố gắng hết chút sức lực cuối cùng, như thể sức giống đã bị hút đi hết, trong mắt đầy căm hận, lên tiếng chửi rủa nhưng giọng khàn đến mức không thể nghe thấy được là cô đang đau đớn đến dường nào. “Bùi Lâm Xung, tôi hận anh!”



“Cứ hận đi!” Bùi Lâm Xung lẩm bẩm.



Cánh cửa phòng mổ đã được đóng lại, âm thanh bỗng im bặt.



Tiêu Hà Hà cũng vừa đến nơi, đang nắm chặt tay Tần Trọng Hàn: “Đừng! Tần Trọng Hàn, mau cứu chị ấy ra!”



Quay ngoắt đầu lại, Bùi Lâm Xung và Đỗ Cảnh nhìn thấy Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn cùng một lúc, cô chạy đến đây nên thở hổn hển, rồi tiến đến nắm lấy tay của Bùi Lâm Xung. “Nếu chú bắt chị ấy bỏ em trai hoặc em gái của con, cả đời con sẽ không gọi chú là ba đâu!”



“Hà Hà!” Rất ngạc nhiên, Bùi Lâm Xung nhìn cô bằng ánh mắt không dám tin. “Sao con lại đến đây?”



Tần Trọng Hàn và Đỗ Cảnh đã đá cánh cửa phòng mổ ra. Trên bàn mổ, đôi mắt của Ngô Tân Tuyên rỗng.



Nghe thấy tiếng cánh cửa bị đá ra, Ngô Tân Tuyên lập tức ngồi dậy.



“Trọng Hàn! Cứu tôi với!” Cô khẽ hét lên, giống như một người sắp ngạt thở vì bị rơi xuống nước bỗng chụp được một cái phao cứu mạng.



Tần Trọng Hàn thở phào trong lòng, cuối cùng cũng kịp! “Tân Tuyên, không sao rồi, không sao rồi! Hà Hà và tôi sẽ liều mình để giữ lại đứa bé trong bụng chị, đây là em vợ của tôi mà. Chị yên tâm đi, không sao rồi!”



Đỗ Cảnh liếc nhìn Tần Trọng Hàn, đã là lúc nào rồi mà anh ta vẫn còn đùa được. Nhưng, Đỗ Cảnh cũng bất giác cong môi lên! Đứa bé này cuối cùng cũng giữ lại được.



Tiêu Hà Hà cũng chạy như bay vào trong, cô bỗng không biết phải xưng hô với Ngô Tân Tuyên thế nào nữa.



Cô chỉ đi đến và ôm cô ấy thật chặt, rồi dịu dàng nói với cô ấy: “Em xin lỗi, em đã đến trễ rồi! Chúng ta về nhà thôi, em cần đứa em này, nó là người thân của em!”



Ngô Tân Tuyên vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt rưng rưng lệ của Tiêu Hà Hà, trong đó đầy vẻ chân thành. Tự nhiên cô cảm thấy vô cùng đau khổ, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi thì con cô đã không còn nữa. Nước mắt tranh nhau rơi xuống, cô hét lên đầy đau đớn: “Hà Hà...”



Bùi Lâm Xung cũng xuất hiện ở cửa, ông ta thấy Hà Hà đang ôm chặt lấy Ngô Tân Tuyên, cả hai người đang ôm nhau mà khóc, sự cứng rắn trong lòng ông ta cũng từ từ mất đi.




“Ba vợ à, bác sĩ nói tâm trạng của bà bầu không được thay đổi lớn quá, nếu không sẽ không tốt cho thai nhi đâu. Ba nhớ phải chăm sóc tốt cho Tân Tuyên đó nha! Có phải không Hà Hà?”



“Ừm! Phải! Con muốn đứa em này thật khỏe mạnh, đừng làm chị ấy bị tổn thương!” Tiêu Hà Hà nói một cách vô thức.



Bùi Lâm Xung hơi ngây người ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tần Trọng Hàn, còn anh ta thì giả ngốc. “Ba vợ à, tối nay tụi con sẽ không về đâu, con cũng cho người chở Ngữ Điền và Thịnh Thịnh về nhà rồi, tạo cơ hội cho ba có một bữa tối dưới ánh nến đó nha!”



“Không cần!” Bùi Lâm Xung nghiến răng, nhưng trên mặt lại không thể kìm nén được vẻ giận dữ.



“Tụi con đi đây!” Tiêu Hà Hà kéo tay Tần Trọng Hàn và bước đi, đến góc cầu thang, cô lại nói vì không thể yên tâm được: “Tổng tài, nếu không có em, con sẽ không gọi chú là ba đâu!”



Cô tin rằng với lời đe dọa này, em bé trong bụng Tân Tuyên sẽ giữ lại được!



Chiếc xe dừng lại ở trước cửa Await.



“Chúng ta cùng lên trên đi!” Tần Trọng Hàn nói.



“Thôi, em sẽ chờ anh ở đây, bây giờ em không biết phải đối mặt với anh Mễ như thế nào, cũng không biết phải đối mặt với Mig như thế nào nữa. Tần Trọng Hàn, như Mig biết Ngô Tân Tuyên và ba em có mối quan hệ như vậy, chắc chị ấy sẽ giận lắm, phải làm sao đây?”



“Chuyện này có liên quan gì đến em đâu, đồ ngốc!” Tần Trọng Hàn hơi đau lòng về sự lo lắng của cô.



“Nhưng Mig là người bạn thân nhất của em, em thật sự rất sợ sẽ mất đi chị ấy. Tại anh không biết thôi, nếu không có chị ấy, chắc em sẽ không sống nổi đâu, Tần Trọng Hàn!”



“Cô bé ngốc nghếch à, em sẽ không mất cô ấy đâu, tin anh đi! Dù em mất đi tất cả mọi người, em vẫn còn có anh mà! Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa. Bà xã à, chúng ta vào trong thôi! Sau này anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh một bước, anh không muốn xảy ra sự cố nào nữa!” Tần Trọng Hàn nói với giọng trìu mến.



Tiêu Hà Hà bỗng thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng rất xúc động. “Nhưng em sợ lắm, em không tự tin. Hễ nghĩ đến chuyện Bùi Lâm Xung là ba em, rồi chuyện ông ấy đã cướp vợ chưa cưới của anh Mễ, em liền thấy sợ lắm!”



“Mọi chuyện đã có anh rồi!” Tần Trọng Hàn nói.



Tần Trọng Hàn nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà và đi lên tầng hai của nhà hàng. Mễ Kiệt hơi ngạc nhiên khi thấy họ đang tay trong tay, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ. Khi nhìn thấy những người yêu nhau, anh ta đều ngưỡng mộ, và cũng muốn tìm một người yêu mình. Vì vậy, anh ta sắp đính hôn rồi.