Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 167 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Trong tim Tiêu Hà Hà bỗng đau nhói, và càng tự trách mình hơn, rồi cô vội vàng bước tới và ôm lấy hai con. “Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi! Mẹ không nên ích kỷ như vậy! Sao mẹ có thể bỏ hai đứa lại mà đi du lịch một mình được chứ? Sao mẹ lại nghĩ đến cảm nhận của riêng mình như vậy chứ?”



“Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ và chú đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thịnh Thịnh hỏi với vẻ buồn buồn.



“Mẹ ơi, mẹ không cần ba nữa hả?” Ngữ Điền rất nhạy cảm, giọng nói sợ sệt, gần như không dám nói to. “Mẹ ơi, có phải ba lại chọc giận mẹ nữa không? Mẹ đừng bỏ mặc ba mà, ba đáng thương lắm!”



“Không phải, tại mẹ không tốt!” Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Tại mẹ không tốt!”



“Vậy tại sao ba lại không đến đây nữa?” Ngữ Điền ngẩng đầu lên và thấy mẹ khóc, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra lau nước mắt cho cô. “Sao mẹ lại khóc?”



Trong tim của Tiêu Hà Hà lúc này có đủ loại hương vị, sao cô có thể mãi đắm chìm trong đau thương của mình mà quên đi hai con? “Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, tại mẹ quá ích kỷ! Sao mẹ có thể chỉ nghĩ cho mình, chỉ nghĩ rằng mình buồn mà quên mất rằng hai con cũng buồn như mẹ chứ?”



Vào thời điểm này, Bùi Lâm Xung đã đi ra, thấy cảnh Hà Hà đang ôm hai đứa bé, tim ông ta thắt lại. “Hà Hà à, vì bọn trẻ, con hãy tha thứ cho Tần Trọng Hàn đi!”



Tiêu Hà Hà quay đầu lại và thấy Bùi Lâm Xung. “Nếu chú là ba Tiêu Nam Bắc, chú có muốn con ở bên anh ấy không?”



Bùi Lâm Xung thở dài, gật đầu rất nghiêm túc. “Có! Ba nghĩ ông ấy cũng giống như ba, luôn muốn con gái được hạnh phúc! Nếu người đàn ông đó có thể cho con hạnh phúc, có thể cho con vui vẻ, ba nghĩ ông ấy cũng sẽ như ba, dù đã mất đi mạng sống của mình thì cũng sẽ ngậm cười nơi chín suối! Dù người đã cướp đi cuộc sống của mình chính là người có thể mang lại hạnh phúc cho con gái mình, ba cũng muốn con gái sẽ ở bên cậu ấy, vì cậu ấy là nguồn hạnh phúc của con gái mình!”



Tiêu Hà Hà kinh ngạc, khóe mũi cay cay, đã rất xúc động. Cô đột nhiên đứng dậy và sà mình vào lòng Bùi Lâm Xung, thì thầm: “Ba ơi... Ba ơi...”



Bùi Lâm Xung ngây người ra, không ngờ ngay vào thời điểm này mà con gái của ông ta đã gọi ông ta là ba. Vừa nghe thấy hai từ đó, khuôn mặt đầy biến cố thăng trầm của Bùi Lâm Xung đã co giật lên, rồi khóe mắt đỏ ửng, ôm chặt Hà Hà. “Con gái ngoan, con gái tốt bụng của ba...”



“Ba ơi, có phải con đã quá ích kỷ không?” Cô hỏi, trong lòng vẫn đang đấu tranh. “Ba Tiêu Nam Bắc sẽ không trách con thật sao?”



“Không đâu, ông ấy nhất định sẽ hài lòng với đứa con rể này!” Bùi Lâm Xung vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Hà Hà.



“Mẹ ơi, chúng ta có thể đi gặp ba rồi chứ?” Ngữ Điền hỏi.




Tiêu Hà Hà lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng lúc này đầy áy náy.



“Bà xã ngốc nghếch, đừng xin lỗi anh nữa. Cái chết của ba em, đúng là anh phải có trách nhiệm. Nếu anh nhường ông ấy một chút, có lẽ ông ấy sẽ không xảy ra chuyện rồi!” Đôi mắt sâu thẳm của Tần Trọng Hàn rưng rưng, đưa tay ra ôm lấy cô. “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa!”



Cô cũng vươn tay ra, hơi nhút nhát nhưng vẫn chủ động ôm lấy cổ anh ta, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vào cổ anh ta, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại những cảm xúc. “Anh mau đi tắm đi, để em xuống nấu gì cho anh ăn. Có phải anh để bụng đói mà uống rượu không?”



Tần Trọng Hàn gật đầu, mỉm cười dịu dàng, nhìn vào Tiêu Hà Hà bằng ánh mắt trìu mến, sau đó kéo cô đứng lên, và anh ta bắt đầu cởi quần áo!



Tiêu Hà Hà hơi giật mình, mặt cô càng đỏ hơn. Mặc dù đã từng nhìn thấy thằng nhỏ của anh ta, nhưng khi thấy anh ta cởi quần áo, cô vẫn không kìm được đỏ mặt, quay người định bỏ trốn. Chắc cô nên xuống nấu gì đó cho anh ta ăn thì tốt hơn!



Nhưng anh ta vừa cởi áo khoác ra thì đột nhiên kéo cô lại, cô giật mình, bị anh ta kéo suýt loạng choạng. Theo quán tính, cô không đứng vững, chớp mắt đã ngã sầm vào người anh ta.



Anh ta thuận thế hôn tới, trong miệng đầy mùi rượu, hơi thở gấp gáp, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Hà Hà chống trước ngực anh ta, nhất thời không biết phải làm gì, muốn đẩy anh ta ra nhưng lại không còn chút sức lực nào.



Anh ta hôn cô rất lâu, cô cảm thấy mình sắp ngạt thở. Lúc này anh ta đột nhiên buông cô ra, nhưng đầu vẫn để trên vai cô, cùng thở hổn hển như cô.



Cô nghe thấy giọng anh ta thì thầm: “Em định ngày mai đi du lịch có phải không?”



Cô vô cùng ngạc nhiên. “Sao anh biết?”



“Ngày mai em theo anh qua Mỹ công tác đi! Chờ Thịnh Thịnh và Ngữ Điền nghỉ hè, chúng ta sẽ đến Hokkaido!” Anh ta nói vào tai cô.



Cô vẫn còn đang mơ màng, cả người như quay cuồng. “?”



“Em thực sự sẽ không rời xa anh nữa phải không?” Dường như anh ta vẫn không yên tâm, vẫn ghét sát và tai cô và khẽ hỏi.