Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 168 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Vừa quay lại thì thấy Tần Trọng Hàn đang đứng dựa vào cửa bếp, quấn khăn tắm quanh eo, thân hình mảnh khảnh nhưng rắn chắc không thua gì người mẫu hàng đầu, không thấy một chút thịt dư thừa nào. Cô bỗng đỏ mặt: “Sao anh không mặc quần áo vào đi?”



Đôi lông mày đẹp của anh ta nhíu lại, tiến về phía trước và ôm lấy cô, kéo cô vào lòng mình. Tiêu Hà Hà không kịp né tránh, chỉ tiện tay tắt bếp, bị anh ta ôm chặt rồi tặng cho một nụ hôn điên cuồng đến nghẹt thở, cho đến khi cô không còn sức để tiếp tục thì mới thỏ thẻ xin tha.



“Anh mau buông em ra đi, canh chín rồi kìa!”



Lúc này Tần Trọng Hàn mới chịu thả cô ra, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tim, mây mù trong những ngày qua cuối cùng đã tiêu tan.



Cô múc canh và không quên nói: “Anh mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh!”



Anh ta đi theo cô đến cạnh bàn ăn. “Không mặc đâu, chút nữa đỡ phải cởi!”



“Anh…” Cô nhíu mày lại, trên mặt nóng ran. “Mau đi đi mà!”



Anh ta hết cách, nhéo má cô. “Được rồi, bà quản gia nhỏ!”



“Ai là bà quản gia nhỏ hả?” Cô khẽ hét lên để phản đối, như thể đang nũng nịu, khiến trái tim anh ta càng dịu dàng hơn.



Anh ta vội cúi đầu xuống và hôn lên môi cô, như chuồn chuồn chấm đuôi xuống nước, rồi đi lên phòng thay quần áo.



Cô nhìn theo cơ thể cao lớn của anh ta mà mặt đỏ au, đồ ăn đã dọn ra hết mà anh ta vẫn chưa xuống. Cô đi đến trước cửa sổ và đứng đó, nhìn ngắm cảnh đêm.



“Ba ơi, ba ở trên trời có nhìn thấy không? Con xin lỗi, con gái đã yêu anh ấy rồi! Con gái nhất định sẽ hạnh phúc. Ba ơi, con yêu ba, mãi mãi!” Thầm nói trong lòng, rồi Tiêu Hà Hà chắp tay lại, nhắm mắt và cầu xin cho hạnh phúc giữa cô với Tần Trọng Hàn sẽ kéo dài suốt đời!



Vừa mở mắt ra, đột nhiên có một người đứng bên ngoài cửa sổ kính! Người đó đứng bên ngoài và lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt lạnh tanh như một thây ma.



“A…” Tiêu Hà Hà sợ đến mức hét lên và lùi về phía sau. Cô đã nhìn thấy ai vậy?



Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ gầy gò - Mạc Lam Ảnh.



“Em sao vậy?” Tần Trọng Hàn lao xuống cầu thang, anh ta nghe thấy tiếng hét của Hà Hà nên vội chạy xuống, liền nhìn thấy Hà Hà đang đứng trước cửa sổ kính, run rẩy cả người và bụm chặt miệng mình. Tim cô vẫn đập nhanh thình thịch, run rẩy và nói vội: “Là… Là… Là Mạc Lam Ảnh, chị ấy... Sao chị ấy lại đứng ở bên ngoài?”
Lúc này Tần Trọng Hàn vừa gọi điện vừa đi xuống cầu thang. “Lam Tịnh, Lam Ảnh đang ở nhà của tôi, cô đến đưa cô ấy về đi!”



“Anh đang nói gì vậy? Chị tôi lại biến mất nữa à?” Giọng của Mạc Lam Tịnh rất lo lắng. “Chị ấy đâu rồi? Chị ấy không sao chứ?”



Tần Trọng Hàn hơi cau mày lại. “Lam Tịnh, cô thật sự không biết chuyện Lam Ảnh đi ra ngoài à?”



“Tần Trọng Hàn, ý anh là sao?” Mạc Lam Tịnh hỏi bằng giọng lạnh lùng. “Làm sao tôi biết được chị tôi sẽ đi ra ngoài? Tôi biết mà lại yên tâm để cho chị tôi đi à? Bây giờ sức khỏe của chị tôi đã tốt hơn nhiều, sao tôi có thể mạo hiểm để cho chị tôi ra ngoài? Tần Trọng Hàn, ý anh là sao?”



“Lam Tịnh, mấy trò mèo của cô đừng giở ra trước mặt tôi nữa. Lá thư gửi cho Hà Hà là do cô làm chứ gì?” Tần Trọng Hàn cười gằn một tiếng, trên đôi môi mỏng đột nhiên kéo ra một nụ cười kỳ lạ. “Tôi không truy cứu, điều đó không có nghĩa là tôi không biết. Lam Tịnh, làm người thì đừng quá đáng quá!”



“Thư gì? Tôi không biết!” Mạc Lam Tịnh có chết cũng không thừa nhận. “Chị hai tôi đang ở đâu? Anh lập tức đưa chị ấy về nhà cho tôi. Bây giờ tôi đang ở ngoài, không về ngay được!”



Tần Trọng Hàn lại nói: “Vậy được, tôi sẽ cho người đưa cô ấy về! Cô nhớ đó, Tần Trọng Hàn tôi không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến người của tôi, bằng không, tôi sẽ giết không tha!”



Mạc Lam Tịnh toát mồ hôi lạnh ở đầu kia điện thoại.



Tần Trọng Hàn đứng trên cầu thang và cúp máy, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.



Tiêu Hà Hà nghiêng mắt nhìn về phía Tần Trọng Hàn đang sải bước đi xuống cầu thang với vẻ nghi hoặc, vẫn là hình dáng mảnh khảnh đó, nhưng lúc này lại toát ra khí thế của một vị vua, khí thế mạnh mẽ đó khiến người ta bỗng cảm thấy nghẹt thở. Cô bỗng thấy hơi lo lắng, cô đã nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại, thì ra lá thư đó là do Mạc Lam Tịnh gửi tới!



Cô sững sờ trong lòng, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Thì ra Mạc Lam Tịnh muốn làm cho cô hiểu lầm Tần Trọng Hàn, để họ không còn qua lại gì với nhau, và cô suýt nữa đã bị mắc lừa! Cô thật ngu ngốc!



Cũng may, nhờ những lời của ba Lăng Phong khiến cô thức tỉnh, cô suýt nữa đã đánh mất Tần Trọng Hàn.



Tần Trọng Hàn lại gọi cho Mao Chi Ngôn. “Anh đến biệt thự số 15 đi, đưa Lam Ảnh về giùm tôi!”



Cúp máy rồi Tần Trọng Hàn đi đến cạnh ghế sofa, liếc nhìn Tiêu Hà Hà để cô không lo lắng.



Nhưng Tiêu Hà Hà vẫn không kìm nén được sự lo lắng trong lòng, cô lại liếc nhìn Mạc Lam Ảnh, cô cảm thấy Mạc Lam Ảnh vẫn chưa khỏe lại.