Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 189 :
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
“Không phải em muốn đổ lỗi cho anh, vì em biết, điều mà con người khó kiểm soát nhất chính là trái tim của mình. Chi Ngôn à, em mong anh sẽ tự giải thích rõ ràng Tần Trọng Hàn, rốt cuộc con của họ đã bị đưa đi đâu rồi?” Mạc Lam Ảnh buồn bã nói.
Mao Chi Ngôn siết chặt bàn tay đang căng cứng, rồi lắc đầu. “Lam Ảnh, anh không làm được!”
“Tại sao?”
“Đây là ân oán riêng tư giữa anh với Tần Trọng Hàn, cũng có thể nói là ân oán riêng tư với nhà họ Tần. Dù cậu ta có biết, anh cũng sẽ không nói cho cậu ta biết đứa bé đang ở đâu!” Mao Chi Ngôn trả lời cô cùng kiên quyết.
Mạc Lam Ảnh nhìn vào vẻ kiên định trên khuôn mặt đẹp trai của Mao Chi Ngôn, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, rất đau khổ. Anh ta như vậy, làm cô nhớ lại bản thân và Lam Tịnh nhiều năm về trước, nhớ về bản thân đầy đau đớn tuyệt vọng vì bị chấp niệm giày vò.
Chỉ có điều là cô, dưới tình yêu và chăm sóc của Hàn Lạp, cô đã đi ra khỏi bóng tối. Nhưng Lam Tịnh lại không gặp được một người như vậy, nên Lam Tịnh mới phải chết. Vậy còn Mao Chi Ngôn? Anh ta như vậy, chẳng phải giống Lam Tịnh rồi sao?
“Lam Ảnh, em đừng khuyên anh nữa, anh không thể kiểm soát trái tim của mình, anh cần phải làm như vậy. Đây là nhà họ Tần đã nợ anh, anh cần phải đòi lại.” Mao Chi Ngôn đau đớn nói. “Em xem thường anh cũng được, nói anh bỉ ổi cũng được, anh đều không quan tâm nữa. Còn về Lam Tịnh, anh cảm thấy rất có lỗi, anh không nên xem cô ấy là thế thân của em. Thực ra cô ấy cũng không hẳn là thế thân của em, bởi vì cô ấy không bao giờ tốt bụng như em!”
Mao Chi Ngôn nhìn cô, những tưởng sẽ nhìn thấy ánh mắt khinh khi của Mạc Lam Ảnh, nhưng Mạc Lam Ảnh vẫn bình thản đáp lại ánh mắt ngóng trông đó của Mao Chi Ngôn, rồi chậm rãi đi qua, từng bước một, rất chậm và rất kiên định.
“Đã qua hết rồi! Dù đã xảy ra chuyện gì, tất cả cũng đã qua hết rồi!” Giọng vẫn buồn bã như mọi khi, nhưng Mạc Lam Ảnh đột nhiên giơ tay ra rồi ôm chặt lấy cơ thể đang căng cứng của Mao Chi Ngôn, một tay vỗ vào lưng của anh ta như để an ủi, rồi lặp lại. “Hãy quên nó đi, đừng giày vò trái tim mình nữa.”
Cô không hề lộ ra vẻ mặt căm ghét, cô không chê bai sự thấp hèn của anh ta, thậm chí còn sẵn lòng ôm lấy anh ta. Mao Chi Ngôn lặng người ra đó, hai tay run rẩy, cuối cùng cũng ôm lấy người vừa chủ động ôm mình, rồi nhắm mắt lại, không để cho bất cứ ai nhìn thấy sự yếu đuối, mong manh như một đứa bé của anh ta vào lúc này. “Lam Ảnh, anh không làm được! Anh thật sự không thể làm được!”
“Chi Ngôn, trong tim có tình yêu mới sẽ vui vẻ! Hãy để chúng ta quên nó đi! Hãy quên hết tất cả mọi chuyện không vui đi! Anh hãy tự đi nói với Tần Trọng Hàn, anh đã đưa con của anh ấy đi đâu, đừng giày vò họ nữa! Hãy để chúng ta trân trọng tình bạn hiếm có này đi! Anh và Tần Trọng Hàn là anh em với nhau nhiều năm rồi, hai anh là những người bạn thân thiết nhất mà, thậm chí anh còn đi tìm người đẻ mướn giùm cho anh ấy, có thể thấy anh ấy tin tưởng anh đến mức nào. Hãy trân trọng nó, nói cho anh ấy biết tất cả sự thật, anh ấy sẽ tha thứ cho anh!”
“Không!” Mao Chi Ngôn lắc đầu. “Anh không làm được, thật sự không thể làm được!”
“Chú Ly?” Ngữ Điền đã chạy qua và ôm lấy chân của Tăng Ly, ngẩng mặt lên. “Chú Ly ơi, con siêu nhân mà chú ráp cho con lần trước bị hư rồi, chú ráp lại giùm con lần nữa được không?”
Tăng Ly nghẹn ngào, chỉ có thể trả lời: “Được! Được chứ!”
Cậu bé không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ vui vẻ mà nói ra suy nghĩ của mình.
Tăng Dương Dương cũng không thể kìm nén được nữa, lập tức chạy đến và ôm lấy Ngữ Điền, vùi mặt vào lòng cậu bé, ôm cậu thật chặt.
Tăng Dương Dương không dám khóc, chỉ cắn chặt môi mình, cắn rách môi để ngăn tiếng khóc, nhưng đôi vai run rẩy vẫn để lộ ra cảm xúc của cô.
Ngữ Điền đứng ngây người ra đó.
Tiêu Hà Hà không hiểu, quay lại nhìn Tần Trọng Hàn. Sắc mặt của anh ta cũng tái nhợt một cách bất thường, ngay cả ánh mắt cũng đầy lo âu. Tiêu Hà Hà bước đến với vẻ không hiểu, rồi kéo nhẹ cánh tay của Tần Trọng Hàn. “Tần Trọng Hàn à, Dương Dương và anh Tăng bị sao vậy?”
Tần Trọng Hàn bỗng hoàn hồn lại, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hà Hà, trong lòng càng thấy áy náy, càng cảm thấy có lỗi với cô hơn. Anh ta chỉ nắm lấy tay cô. “Hà Hà à, em lên phòng chờ anh được không? Anh có chuyện muốn nói với em!”
“Nhưng anh Tăng và Dương Dương đến chơi mà!” Tiêu Hà Hà không hiểu tại sao anh ta lại kêu mình lên lầu, đây hình như không phải là đạo tiếp khách thì phải?
“Ngoan đi! Anh có chuyện muốn nói với em, em lên phòng trước đi!” Tần Trọng Hàn nói.
Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng gật đầu, nhưng cô đã nhìn thấy Tăng Ly và Dương Dương dường như vừa đau khổ, vừa buồn bã, vừa vui mừng lại vừa hối hận. Vẻ mặt đó thật sự quá phức tạp. Nhất thời cô không thể hiểu được, nhưng cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.