Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 190 :
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
“Chúng ta lên lầu đi!” Tần Trọng Hàn cắt ngang lời cô, rồi nháy mắt với Tăng Ly, sau đó nắm tay Tiêu Hà Hà đi lên lầu.
Ở trong phòng.
“Tần Trọng Hàn, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao em cứ cảm thấy anh Tăng và Dương Dương có gì đó không đúng? Tại sao Dương Dương lại ôm Ngữ Điền mà khóc? Anh nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi!”
Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, buồn đến sắp nghẹt thở. “Hà Hà... Thật ra Ngữ Điền...”
“Ngữ Điền làm sao?” Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Ánh mắt của hai người gặp nhau, cô đã nhìn thấy nỗi đau khổ rối bời trong mắt anh ta, đã nhìn thấy nỗi đau khổ phức tạp dường như rất khó nói của anh ta.
“Tần Trọng Hàn, anh đang có chuyện gì giấu em hả?” Cô cảm thấy giọng mình sắc bén hơn.
Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Hà Hà à, không phải anh muốn giấu em, nhưng anh không biết phải nói với em như thế nào. Anh cảm thấy rằng mình có lỗi với em, là lỗi của anh, nên anh khó mở miệng được.”
Nghe anh ta nói vậy, Tiêu Hà Hà lắc đầu và cười. “Anh có chuyện gì mà khó mở miệng?”
“Hà Hà à, em có hứa dù nghe thấy chuyện gì thì em cũng sẽ bình tĩnh không?” Anh ta thận trọng hỏi.
“Anh có người phụ nữ khác hả?” Cô không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tần Trọng Hàn ngây người ra. “Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Vậy anh và chị Mạc sẽ gương vỡ lại lành à?” Cô lại hỏi.
Nỗi giày vò đó, với bất kỳ ai mà nói thì cũng là một nỗi đau khổ rất lớn.
Cô hy vọng Ngữ Điền là con của họ, nhưng còn con của mình đâu rồi? Cô vùi đầu vào lòng Tần Trọng Hàn, nhắm mắt lại với vẻ bất lực, nước mắt cứ rơi xuống.
“Anh biết là anh đáng chết.” Anh ta đã bắt cô phải chịu đựng nỗi đau đớn gì thế này? Anh ta đã bắt cô sống một cuộc sống sống không bằng chết vì mất con, trong năm năm. Khó khăn lắm họ mới ở bên nhau, vậy mà con lại không phải là của họ!
“Không!” Tiêu Hà Hà lắc đầu và giơ những ngón tay mảnh mai của mình ra che miệng anh ta lại. “Tần Trọng Hàn, đây không phải là lỗi của anh. Chúng ta xuống gặp Ngữ Điền và mọi người đi! Không phải bác sĩ sắp đến rồi sao?”
“Cám ơn lý trý của em!” Anh ta nắm lấy tay cô. “Chúng ta xuống dưới xem thử!”
Tiêu Hà Hà đi đến phòng đồ chơi, nhìn thấy Tăng Dương Dương vẫn đang rơi nước mắt, như thể muốn đến gần nhưng lại không dám. Khóe mắt cô cũng đỏ hoe, những giọt nước mắt khó khăn lắm mới kìm chế được lại đang chảy ra.
Còn Ngữ Điền thì đang dựa vào lòng Tăng Ly, nhìn anh ta ráp đồ chơi siêu nhân cho mình. Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy trong tim vừa ấm áp vừa buồn bã.
“Dương Dương!” Tiêu Hà Hà khẽ gọi Tăng Dương Dương.
Cô ngước mặt lên, nhìn thấy Hà Hà và Tần Trọng Hàn. Từ trong ánh mắt của Hà Hà, cô đã biết Hà Hà đã biết được sự thật. Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Hà Hà. “Chị Hà Hà, em...”
“Không cần nói gì cả!” Tiêu Hà Hà ôm lấy cô. “Chị hiểu hết, tâm trạng của em, chị hiểu!”
Lúc này, còn ai có thể hiểu được tâm trạng của hai người họ hơn họn nữa chứ? Cùng là mẹ, cùng là những người mẹ mất con, cũng chỉ có họ mới hiểu được trái tim của nhau!
Bác sĩ đã đến.
Tần Trọng Hàn đã gọi Tăng Ly và Tăng Dương Dương ra ngoài, còn Hà Hà ở lại với Ngữ Điền.