Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 194 :
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
“Dài hạn?” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó.
“Phải!”
Tần Trọng Hàn rơi vào trầm tư. Người đồng minh đó, rốt cuộc là ai chứ?
Lúc này lại nhận được một thông tin điều tra khác. “Tổng tài, cô Mạc đang ở trong nhà thờ của thành phố H. Bây giờ cô ấy là nữ tu Lam Ảnh!”
Tần Trọng Hàn càng sững sờ hơn, nhớ đến mấy trang cuối cùng đã bị xé đó, anh ta nghĩ về kẻ đồng minh đó. Lam Ảnh làm vậy chắc là để bảo vệ cho người đó? Và người đó, chắc là anh ta cũng quen, nếu không, cô ấy sẽ không làm như vậy.
Anh ta không dám suy đoán tiếp nữa, chỉ cầm lấy áo khoác và đi xuống lầu, rồi nói với Hà Hà: “Hà Hà, tìm được Lam Ảnh rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Hai người vội vã đến nhà thờ, tiếng dương cầm tuyệt vời và bình yên đó vang đến, làm cho trái tim phiền muộn của mọi người bỗng cảm thấy bình yên hơn rất nhiều.
Hàn Lạp cũng đã nhận được tin tức, và cũng đã đến nơi.
Tất cả mọi người đã nhìn thấy Mạc Lam Ảnh mặc áo nữ tu và đang ngồi chơi đàn dương cầm trong nhà thờ, trên mặt cô ấy tràn ngập một nụ cười rạng rỡ, nụ cười thật tươi sáng, thật bình yên.
Thời khắc đó, Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà cũng bị rung động vì nụ cười của cô ấy, và không biết phải làm sao để đi đến hỏi cô ấy về chuyện của con mình.
Vẻ mặt của Hàn Lạp cũng rất bình thản, anh ta ngồi xuống băng ghế và lặng lẽ nhìn cô đánh đàn.
Cuối cùng, khi Mạc Lam Ảnh vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà, sau đó lại nhìn thấy Hàn Lạp, nụ cười của cô bỗng nhiên cứng đờ, sau đó lấy lại vẻ bình thản, dừng đánh đàn và bước tới.
Đầu tiên là một nụ cười mờ nhạt, sau đó nhìn vào ba người, trong mắt đã không còn ham muốn gì khác.
Hàn Lạp nhìn vào một Mạc Lam Ảnh như bây giờ, trong tim thấy rất an ủi.
Tần Tần ngây người ra nhìn cô, cuối cùng cũng nói. “Lam Ảnh, anh muốn biết người đó là ai?”
“Đây là lần cuối cùng tôi gặp mọi người, sau này ở trên đời sẽ không còn tồn tại người tên Mạc Lam Ảnh nữa. Người đó là Mao Chi Ngôn. Xin hãy tha thứ cho tội lỗi của anh ấy!” Mạc Lam Ảnh cầu nguyện.
“Thực sự là anh ta?” Tần Trọng Hàn hoàn toàn lặng người đi, anh ta không mong sẽ nghe thấy câu trả lời này, nhưng không ngờ người đó lại chính là Mao Chi Ngôn.
“Thịnh Thịnh sợ đau à?” Tiêu Hà Hà luôn dạy cậu bé phải dũng cảm.
“Dạ không sợ! Nhưng sao con cứ cảm thấy vẻ mặt của chú và mẹ có gì đó không đúng lắm!” Thịnh Thịnh rất nhạy cảm, mới đó đã phát hiện ra vẻ mặt của hai người họ hơi kỳ lạ. “Vẻ mặt của chú và mẹ cứ giống như là xét nghiệm máu nhận người thân vậy đó!”
Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà lập tức hơi bối rối, trẻ con thông minh quá cũng rất khó xử lý.
Lúc này, người bác sĩ mà Tần Trọng Hàn quen biết cũng đã đến. “Cậu Tần, kết quả nhanh nhất cũng cần nửa ngày, phòng xét nghiệm đã đầy lịch rồi.”
“Không thể nhanh hơn được sao?” Tần Trọng Hàn nôn nóng muốn biết.
“Đây là thời gian nhanh nhất rồi!”
“Vậy thôi được, chúng ta lấy mẫu máu đi!” Tần Trọng Hàn đã chìa tay ra.
“Xét nghiệm cái gì vậy?” Thịnh Thịnh hỏi với vẻ mặt kinh ngạc. “Mẹ ơi?”
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra. “Thịnh Thịnh à, trước giờ mẹ chưa từng nói dối. Mẹ nói cho con biết, bây giờ đang xác minh chuyện mà chú và mẹ muốn biết, Thịnh Thịnh đừng hỏi được không?”
Cô không muốn cho con hy vọng rồi lại làm tổn thương nó, nhưng cũng không muốn nói dối.
“Dạ! Mẹ ơi, con không hỏi nữa!” Thịnh Thịnh gật đầu, rồi ngoan ngoãn chìa bàn tay nhỏ nhắn ra. “Bác sĩ ơi, bác buộc tay con đi, con không sợ đau đâu!”
“Con ngoan quá!” Bác sĩ vuốt vuốt đầu của Thịnh Thịnh rồi nhìn sang hai ngườ, thở dài nói: “Sao tôi cứ cảm thấy rằng không cần xác minh cũng có thể chắc chắn rồi chứ?”
Trái tim của Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn đều thắt lại, nếu đúng là vậy thì tốt quá! Tâm trạng của họ vào lúc này không thể diễn tả bằng lời nói.
Bác sĩ đã lấy mẫu máu cho cả ba người. Nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn bị đâm lủng của con trai, Tiêu Hà Anh rất đau lòng. “Thịnh Thịnh à, có đau không con?”
Thịnh Thịnh lắc đầu. “Mẹ ơi, mẹ có đau không? Để con thôi cho mẹ...”
Trái tim của Tiêu Hà Hà run rẩy, càng thấy đau đớn hơn, nhưng lại thấy được an ủi khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. Khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt cô, làm trái tim cô dâng đầy cảm xúc.
Thịnh Thịnh nắm lấy tay Hà Hà và thổi vài hơi. “Mẹ ơi, còn đau không?”