Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 195 :

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Được bồng lên, Thịnh Thịnh có chút nghi ngờ, mặc dù cậu thích mẹ bồng cậu, nhưng bây giờ cậu nặng quá, mẹ không còn đủ sức để bồng cậu nữa. “Mẹ ơi, mẹ sẽ mệt lắm đó, cứ để Thịnh Thịnh cầm tay mẹ đi là được rồi, mẹ để con xuống đi!”



Nhưng Tiêu Hà Hà vẫn khăng khăng bồng cậu. “Mẹ muốn bồng Thịnh Thịnh.”



Nói rồi, cô bồng Thịnh Thịnh đi ra ngoài. Sao Tần Trọng Hàn lại không hiểu được tâm trạng của cô chứ? Hà Hà đang muốn được tiếp thêm sức mạnh từ Thịnh Thịnh. Dù đứa trẻ này có phải con của họ hay không, bao nhiêu năm qua, nó luôn là nguồn sức mạnh để Hà Hà tiếp tục sống.



Dường như Thịnh Thịnh đã cảm nhận được hôm nay Tiêu Hà Hà hơi lạ, nên đã ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, hôm nay con đi đánh golf với ông nội, ông nội đã dạy con đánh nữa đó. Lần sau con sẽ dạy mẹ, mẹ chịu không?”



“Ừm, được!” Tiêu Hà Hà gật đầu, trong mắt vẫn mờ lệ.



Tần Trọng Hàn đi bên cạnh họ, bàn tay to lớn giang ra bảo vệ vợ con, cho đến khi đưa họ ngồi vào trong xe. Tiêu Hà Hà nhớ lại lần trước khi ăn ngò rí, Tần Trọng Hàn đã bị dị ứng, và Thịnh Thịnh cũng dị ứng với ngò rí.



Phải không?



Phải vậy không?



Cô ôm con mà thấy thấp thỏm lo lắng, suốt đường hoảng hốt, cho đến khi về tới nhà.



Mọi người cùng ngồi ăn cơm. Tiêu Hà Hà cố tình kêu dì Trương làm một món ăn - thịt cừu xào ngò rí. Vừa bưng lên, mùi ngò rí nồng nặc ập đến, ba người đàn ông trên bàn cùng lúc cau mày lại.



Tần Lăng Hàng đập bàn một cái rầm, hét lên với giọng nghiêm nghị. “Chuyện này là sao? Chẳng phải đã nói sau này không được có ngò rí xuất hiện trên bàn ăn à? Mau dẹp đi!”



Dì Trương ngây ra, rồi nhìn sang Tiêu Hà Hà.



Tiêu Hà Hà nhìn thấy Thịnh Thịnh cũng cau mày lại. “Phải đó, bà Trương à, ngò rí đâu có ngon, Thịnh Thịnh ăn vào sẽ bị nổi mẩn đỏ đó, ngứa lắm. Thịnh Thịnh không muốn ăn món này, bà mau dẹp đi!”



Tần Trọng Hàn cũng cau mày, mặc dù anh ta không kêu dẹp đi, nhưng vẻ mặt cũng có ý đó.



Và khi nghe thấy lời Thịnh Thịnh nói, Tiêu Hà Hà và Tần Trọng Hàn đưa mắt nhìn nhau, họ đều rất kích động. Thời gian chờ có kết quả trôi qua rất chậm, cô đang ngồi đây với lời cầu nguyện của riêng mình, như thể đứa trẻ chính là con của họ.



Lúc này, Tần Lăng Hàng đột nhiên lên tiếng. “Đợi đã! Thịnh Thịnh à, con nói gì?”
Bác sĩ Trì mỉm cười và nói: “Đúng vậy, nếu cậu Tần cần thêm gì thì cứ liên hệ với tôi, lúc nào cũng được. Kết quả báo cáo này, cậu sẽ được giữ một bản.”



“Vất vả cho anh quá, bác sĩ Trì!” Tần Trọng Hàn phấn khởi đến mức nắm lấy tay anh ta, sau khi hai người bắt tay nhau, bác sĩ Trì đã rời đi.



Lúc này, Tiêu Hà Hà mới đột nhiên tỉnh táo lại, giật lấy tờ kết quả từ tay Tần Trọng Hàn. Cô nhìn vào kết quả, vừa nhìn vừa rơi nước mắt, lại vừa mỉm cười. “Tần Trọng Hàn, thật sự là Thịnh Thịnh, là Thịnh Thịnh. Con của chúng ta, con vẫn luôn ở bên cạnh em, nhưng em không hề biết rằng con là do em sinh ra. Em không hề biết... Hu hu hu...”



Tần Trọng Hàn thở dài và ôm lấy cô. “May là nó! Dù thế nào, em cũng đã tận mắt nhìn thấy con trưởng thành, cũng có mặt trong quá trình trưởng thành của con, ít ra chúng ta không phải không có kỷ niệm gì với nhau. Ông trời rất công bằng, đã cho con quay về với chúng ta. Hà Hà à, chúng ta mau về nhà thôi!”



“Ừm! Về nhà! Em muốn nói với Thịnh Thịnh, nó là con trai của em!” Tiêu Hà Hà vui mừng ôm lấy Tần Trọng Hàn, vừa nhảy vừa cười lại vừa nước mắt giàn giụa.



Đâu phải Tần Trọng Hàn không muốn nhảy lên hân hoan như vậy chứ?



Khi cuối cùng đã về tới nhà, hai người liền vội vàng đánh thức ông Tần dậy. Tiêu Hà Hà chạy vội vào phòng Thịnh Thịnh, thấy con trai đang ngủ say, tim cô như thắt lại, đau nhói. Đây là cục cưng của cô mà! Là cục thịt rơi ra từ trong người cô mà! Con của cô, thì ra vẫn luôn ở bên cạnh.



Bàn tay lưu luyến vuốt ve vầng trán sáng sủa của con trai, đôi lông mày lưỡi mác rất ngầu giống Tần Trọng Hàn. Đôi mắt đó, lúc này đang nhắm chặt, hai hàng mi dài che phủ trên mí mắt.



Thịnh Thịnh đang ngủ say bỗng mấp máy cái miệng nhỏ xinh, trong miệng nói mớ: “Mẹ ơi...”



Tiêu Hà Hà ngây ra, tưởng rằng cậu đã thức, liền nghẹn ngào nói: “Thịnh Thịnh?”



Nhưng Thịnh Thịnh chỉ lật người lại, thì ra cậu bé đang nằm mơ.



Tiêu Hà Hà nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của con trai, không muốn buông ra dù chỉ trong giây lát.



Những hình ảnh dù nhỏ nhặt nhất trong quãng thời gian hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống mấy năm qua đều hiện lên trong tâm trí, trái tim cô tràn đầy hạnh phúc. Con trai của cô! Hi hi, thực sự là con trai của cô.



Tần Trọng Hàn gọi ba mình dậy, đưa kết quả xét nghiệm của Thịnh Thịnh cho ba mình xem, ngoài ra còn đưa luôn kết quả xét nghiệm của Ngữ Điền và Tăng Ly.



Sau khi xem xong thì tâm trạng của Tần Lăng Hàng rất bất ổn, im lặng một lúc lâu, ông ta đột nhiên thở dài, rồi một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó biến mất rất nhanh.