Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 62 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Tần Trọng Hàn mở cửa xe rồi đặt Thịnh Thịnh vào, giúp cậu thắt dây an toàn. “Chút nữa chúng ta cùng đi đón thêm một bạn nhỏ nữa được không?”



“Ai vậy chú?” Thịnh Thịnh ngồi ở ghế sau một cách ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn vào Tần Trọng Hàn. “Nhà chú cũng có bạn nhỏ hả?”



Tiêu Hà Hà muốn ngồi ở ghế sau nhưng bị Tần Trọng Hàn ngăn cản. “Em ngồi ở ghế trước, chút nữa cho Ngữ Điền ngồi ghế sau!”



Tiêu Hà Hà bị anh ta nhét vào chỗ ghế phụ. “Thịnh Thịnh, con còn nhớ Ngữ Điền không? Ngữ Điền là con trai của chú!”



“Thật sao?” Thịnh Thịnh rất phấn khởi. “Có phải con sẽ được gặp Ngữ Điền không?”



“Tất nhiên rồi!”



Sau đó đã nhanh chóng đến được trường của Ngữ Điền. Vừa nhìn thấy Tiêu Hà Hà, Ngữ Điền liền chạy ào đến với vẻ rất vui mừng. “Dì ơi!”



“Ngữ Điền!” Tiêu Hà Hà rất cảm động về việc cậu bé này rất thích mình, chắc vì cho đến giờ cậu bé vẫn không có mẹ!



“Lên xe thôi, con trai!” Tần Trọng Hàn đích thân đi xin phép, rồi bồng Ngữ Điền lên ngồi ở ghế sau. Hai đứa bé vừa gặp mặt thì đều rất vui.



“Ngữ Điền, thì ra ba em là chú Tần hả?” Thịnh Thịnh cố tình bắt tay với Ngữ Điền. “Sao em vẫn còn nhút nhát như vậy?”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngữ Điền hơi đỏ hồng, xem ra rất vui mừng, liếc nhìn hai người lớn ở hàng ghế trước, không hiểu tại sao tự nhiên ba lại đưa dì đến gặp mình. Lần trước khi mình đề cập tới, chẳng phải ba rất giận à? “Ba ơi, tối nay con có thể đến nhà dì ăn cơm không?”



Tần Trọng Hàn nhìn con trai qua gương chiếu hậu. “Chuyện này phải hỏi dì rồi!”



Tiêu Hà Hà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này! Hai người đưa hai trẻ - một đứa có ba không mẹ, một đứa có mẹ không ba, ra ngoài chơi, đúng thật sự là rất lạ!



“Mẹ ơi, không cho Ngữ Điền đến nhà chúng ta ăn cơm được hả mẹ? Chẳng phải hôm qua chú đã ở lại nhà chúng ta rồi sao?” Thịnh Thịnh không chờ được câu trả lời của Hà Hà nên đã có chút mất bình tĩnh.



Nhìn bộ dạng Ngữ Điền có vẻ hơi tủi thân, cúi gầm mặt xuống, không dám hỏi lại.



“Không phải, tất nhiên là đến được chứ!” Làm sao Tiêu Hà Hà đành lòng từ chối một đứa bé tội nghiệp như vậy chứ? “Ngữ Điền muốn ăn gì nào?”



“Ăn mấy món như lần trước được không dì?” Ngữ Điền vừa nghe là có thể đến, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức tràn đầy sức sống. “Dì nấu mấy món đó ngon lắm. Ba ơi, ba cũng đi chung luôn được không?”




Ngay cả bản thân anh ta cũng không biết tại sao, Ngữ Điền là con trai mình, nhưng trong vô thức, anh ta lại cảm thấy Thịnh Thịnh có khả năng lãnh đạo hơn.



“Chú ơi!” Thịnh Thịnh cầm tiền rồi nháy mắt ra hiệu với Tần Trọng Hàn.



“Sao con?” Tần Trọng Hàn cúi đầu xuống.



Thịnh Thịnh ghé sát vào tai anh ta rồi nói: “Chú ơi, con dẫn Ngữ Điền đi ăn, tạo cơ hội cho chú với mẹ đó, chú phải cám ơn con thế nào đây?”



“Ờ! Thằng nhóc!” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên, nhưng không nhịn được phải nhếch môi lên. “Đi đi! Đừng đi lạc đó!”



Ngữ Điền đương nhiên là để mặc Thịnh Thịnh kéo đi, hai cậu bé chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.



“Thịnh Thịnh đã nói gì với anh vậy?” Tiêu Hà Hà hỏi anh ta với vẻ mặt kỳ lạ.



“Không có gì!” Tầm nhìn của anh ta dừng lại, khóa chặt đôi mắt của cô, trong thoáng chốc có chút phức tạp, sau đó bật cười khúc khích.



Tiếng cười của anh ta làm Tiêu Hà Hà đỏ mặt, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn anh ta, vô cùng khó chịu. “Uống nước không?”



Không biết anh ta lấy đâu ra chai nước rồi đưa cho cô, cô ngây ra, đúng là hơi khát thật. “Cám ơn!”



Giơ tay ra cầm lấy chai nước, có một bàn tay lớn, khô nhưng ấm áp, đã nắm chặt tay cô.



Tiêu Hà Hà giật mình, ngay lập tức thả tay ra, chai nước suýt nữa rớt khỏi tay, còn anh ta thì cầm chặt luôn cả chai nước. Cô hoảng hốt ngước nhìn lên, lại gặp phải đôi mắt làm người khác sợ hãi đó.



“Hồi nãy Thịnh Thịnh nói, nó muốn một người cha!” Anh ta nhìn vào mắt cô rồi nói.



Cô ngỡ ngàng.



“Làm người phụ nữ của tôi được không?” Anh ta tiếp tục nói.



“Buông tay ra!” Cô kinh ngạc trong lòng, có chút sợ hãi, có chút căng thẳng, giống như có tiếng trống đang gõ trong tim cô. Còn bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.