Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 63 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Lần này, thậm chí còn làm cô lúng túng đến mức ước gì có một cái lỗ để chui vào. Đương nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ ửng, nay lại càng đỏ hơn.



“Sao em bất cẩn quá vậy!” Tần Trọng Hàn nói rồi vỗ vào tay cô. “Nhìn em kìa, đã lớn vậy rồi mà vẫn làm cho người khác phải lo lắng, lần sau uống từ từ thôi!”



Cô càng cảm thấy bối rối và bất lực hơn, kéo tay anh ta xuống: “Không cần...”



Tay anh ta hơi ngừng lại, nhưng vẫn vỗ nhẹ vào lưng cô, nụ cười trên khuôn mặt cô vẫn còn: “Đừng khách sáo...”



Nhìn bộ dạng thận trọng của cô, Tần Trọng Hàn bất giác mỉm cười rực rỡ hơn. Cô lúng túng, mặt đỏ hơn, đẩy anh ta ra xa. Tim cô run rẩy, liền nói nhanh như bay: “Được rồi, anh lấy tay ra đi!”



“Tôi chỉ vỗ lưng giùm em để bớt sặc thôi!” Anh ta cười. “Tôi đang giúp em, không phải đang lợi dụng em đâu à!”



“Anh…” Cô trừng mắt nhìn anh ta, tại sao khi ở công ty thì anh ta rất lạnh lùng, còn bây giờ lại trơ trẽn đến vậy? Giọng điệu dí dỏm, hoàn toàn không phải là Tần Trọng Hàn trong lời đồn đại! “Không cần đâu, tôi ổn rồi!”



Tiêu Hà Hà lùi lại một bước, tránh xa anh ta!



“Tránh xa vậy làm gì? Tôi đâu có ăn thịt em!" Anh ta cười khúc khích và nói.



Vì hành động căng thẳng của cô, trong lòng anh ta lại càng hớn hở hơn. Người phụ nữ nhỏ bé này, không ngờ lại đề phòng anh ta đến vậy, nếu cô ấy biết mình chính là người đeo mặt nạ cáo đã cùng cô ấy..., không biết cô ấy sẽ có tâm trạng gì.



Đến nước này, Tần Trọng Hàn đột nhiên cảm thấy trò đùa của mình hơi quá đà! Có lẽ, anh ta không nên đeo mặt nạ để xuất hiện trước mặt cô vào năm năm sau đó, mọi thứ đều đang đi quá đà, vì anh ta biết mình ao ước sở hữu được người phụ nữ nhỏ bé này!



Bộ dạng bây giờ của Tiêu Hà Hà rất khúm núm sợ sệt, vô cùng căng thẳng, rất giống với đêm đó của năm năm trước. Cô ấy sợ hãi, bộ dạng lưỡng lự. Bất thình lình, anh ta rất hoài niệm hương vị của lần đầu tiên đó. Thì ra, khi một cô gái hoàn toàn trong trắng đem dâng cho mình, lại có thể làm cho một người đàn ông hoài niệm đến như vậy!



“Tôi sẽ đi xem bọn trẻ ăn uống tới đâu rồi!” Tiêu Hà Hà không muốn tiếp tục ngượng ngùng như thế này nữa. Mỗi khi ở bên anh ta, cô đều rất sợ sệt.



Nói rồi, cô đi mà gần như chạy trốn.



Một tầm nhìn sắc sảo ở sau lưng, như thể muốn nhìn xuyên qua tâm sự của cô, khóa chặt hình dáng của cô. Trái tim của Tiêu Hà Hà lại càng run rẩy.



Ở khu vui chơi cả một buổi chiều, ăn uống đủ loại, bọn trẻ cũng đã thấm mệt.



“Chúng ta về thôi!” Tiêu Hà Hà thấy thời gian không còn sớm nữa, còn phải đi siêu thị mua đồ, hôm nay có bốn người ăn, cô phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.



“Dạ được! Có thể về nhà ăn các món ăn dì nấu rồi!” Ngữ Điền là người đầu tiên reo lên.
Tần Trọng Hàn đóng cốp xe xong rồi đi đến phía trước, nhìn thấy hai đứa trẻ đang quan tâm gặng hỏi Tiêu Hà Hà, còn cô thì cúi gầm mặt xuống, hai bàn tay nhỏ bé đặt trên đùi, siết chặt vào nhau. Bộ dạng đó giống hệt một cô vợ nhỏ bé đang vô cùng mắc cỡ.



“Ba ơi, hình như dì bị sốt rồi! Chúng ta đến bệnh viện trước đi ba!” Ngữ Điền rất lo lắng.



Lúc này Thịnh Thịnh lại đột nhiên nhận ra. “Mẹ đang mắc cỡ hả!”



“Thịnh Thịnh!” Tiêu Hà Hà khẽ hét lên.



“Sao anh biết?” Ngữ Điền không hiểu.



“Bởi vì mẹ không dám nhìn chú mà!” Thịnh Thịnh phân tích rất độc đáo. “Vì vậy, anh đoán chắc là mẹ đang mắc cỡ, có đúng không mẹ?”



Vì một câu này của con trẻ đã nói rõ sự bối rối của Tiêu Hà Hà, nên cô càng bất lực hơn, không biết phải nói gì. Bầu không khí đột nhiên trở nên rất ám muội.



Tần Trọng Hàn mỉm cười với vẻ vô tội, mắt anh ta nhìn vào đỉnh đầu của Tiêu Hà Hà, cười nói: “Nếu còn cúi thấp nữa thì sẽ đụng trúng chỗ ngồi luôn đó!”



“Ai mắc cỡ chứ?” Tiêu Hà Hà liền ngẩng đầu lên, mạnh miệng nói: “Mặc kệ anh, mau lái xe đi!”



“Rõ!” Tần Trọng Hàn nổ máy xe, tiếng cười khe khẽ cứ vang lên bên trong chiếc Bugatti, cùng với giọng nói của bọn trẻ, mọi thứ thật đẹp!



“Uống thuốc đi!” Tiêu Hà Hà đã chuẩn bị sẵn nước và thuốc, đặt ở trước mặt Tần Trọng Hàn.



Anh ta ngước mắt lên, gặp phải ánh mắt của Tiêu Hà Hà trên không trung, đột nhiên tóe ra tia lửa, bỗng chốc tan vào trong không khí.



Cô nhìn đi chỗ khác, bộ dạng rất rất thờ ơ.



Còn Tần Trọng Hàn đang ngồi trên ghế sofa thì không uống thuốc, khóe miệng cong lên, nhìn cô với một chút hứng thú. Và trong mắt anh ta, lại có một ngọn lửa lờ mờ đang lóe sáng.



Cảm nhận được anh ta không uống thuốc, cô thúc giục. “Mau uống thuốc đi!”



“Chú ơi, sao chú không uống thuốc?” Thịnh Thịnh nhìn họ mà thấy lạ.



“Thịnh Thịnh, giám sát chú uống thuốc!” Tiêu Hà Hà nói xong câu này rồi đi vào bếp, cột tạp dề và chuẩn bị nấu ăn...