Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 64 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Đối mặt với ánh mắt quan tâm của anh ta, cô mím chặt môi và im lặng, kiên quyết chọn cách không trả lời vấn đề này, cũng không muốn người khác bước vào trái tim mình.



Anh ta nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ánh nhìn khó hiểu, im lặng không nói gì, dường như anh ta đã hiểu ra điều gì đó. “Tôi tưởng em rất mạnh mẽ!”



Cô không hiểu ý anh ta là gì, nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt, rồi vẫn im lặng!



Mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, làm sao cô có thể mạnh mẽ được? Sự yếu đuối của cô, rất thật, rất bất lực, mà cô lại không thể nói ra với bất kỳ ai!



“Anh ra ngoài đi! Để tôi nấu được rồi!” Cô nói.



“Để tôi giúp em!” Anh ta kiên trì.



“Không cần!”



“Nếu tôi không giúp em, chỉ e là em sẽ khóc nhiều hơn nữa!” Tần Trọng Hàn cố tình nói nhẹ đi, cầm lấy rổ rau cô vừa nhặt xong, để dưới vòi nước để rửa.



Tiêu Hà Hà sững người ra, không ngờ rằng anh ta sẽ giúp mình, anh ta là tổng tài Tần luôn ăn trên ngồi trước mà! Luca này, thân hình cao to của anh ta đứng trong căn bếp nhỏ hẹp, có vẻ như căn bếp này quá chật chội.



“Làm vậy phải không?” Anh ta chà rau một cách qoa loa, thậm chí làm một số bị dập. Cô không góp ý, chỉ cảm thấy trong lòng tự nhiên thật ấm áp.



Lúc đang ăn cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên.



Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, không biết ai lại đến vào lúc này, liền đứng lên đi mở cửa.



Đột nhiên, sau khi mở cửa, một bó hoa đập vào tầm mắt, và rồi một khuôn mặt đẹp trai xuất hiện đằng sau những bông hoa. “Hà Hà, tặng cô nè!”



Dưới giọng nói trầm ấm, Tiêu Hà Hà sững sờ, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt của Tăng Ly. “Anh Tăng, sao anh lại đến đây?”



Tăng Ly nhét bó hoa hồng sâm banh vào tay Tiêu Hà Hà, nói với vẻ khá mệt mỏi. “Tôi đến ăn chực đó. Sao hả? Không chào đón tôi à? Dạo này tôi mệt muốn chết luôn. Không biết Hàn đang giở trò gì nữa, mấy ngày rồi không đến công ty, làm bộ xương sắp già của tôi mệt quá!”



Nói rồi, anh ta chen chân đi vào.



Còn ở trong phòng, ba khuôn mặt đang nhìn về phía cửa cùng một lúc.
Tăng Ly cười hơi gượng gạo, rồi bĩu môi với vẻ sao-cũng-được. “Tôi quan tâm anh mà!”



Tần Trọng Hàn ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Tăng Ly, ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta một cách sắc bén. Lẽ nào cậu ấy muốn theo đuổi Tiêu Hà Hà thật sao?



“Hàn, anh nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh yêu tôi rồi hả?” Bị Tần Trọng Hàn nhìn đến mức phải mắc cỡ, Tăng Ly nhún nhún vai, vòng tay ôm vai Tần Trọng Hàn, cười rất ám muội.



“Vô duyên!” Khẽ khiển trách, rồi một tay Tần Trọng Hàn đánh vào chân Tăng Ly. Tăng Ly rút chân ra sau, tránh được cú đánh của anh ta. Tần Trọng Hàn xem như không có gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm.



“Thật không ngờ anh suốt ngày vùi đầu trong công ty, vậy mà tay chân cũng nhanh nhẹn quá!” Né được cú đánh của Tần Trọng Hàn, Tăng Ly mím môi và nói với vẻ không thiện cảm. “Hàn! Rốt cuộc khi nào anh mới đi làm? Tôi sắp mệt chetes rồi đây!”



Ánh mắt nghiêm nghị của Tần Trọng Hàn nhìn sang người đang muốn bị ăn đòn ở bên cạnh - Tăng Ly, cho đến khi anh ta chột dạ mới thu lại tầm nhìn. “Đang ăn cơm, làm ơn đừng nói chuyện công ty!”



“Chú bị bệnh rồi!” Thịnh Thịnh bồi thêm một câu.



“Hả? Bị bệnh?” Tăng Ly nhướn mày. “Bệnh gì?”



“Bị cảm!” Thịnh Thịnh lại nói. “Chú ơi, lần sau nếu chú bị cảm thì cứ đến nhà con ở ha, mẹ con sẽ chăm sóc cho chú!”



“Thằng nhóc, không mong cho chú khỏe hả? Lần sau, nếu chú bị cảm thật, chú nhất định sẽ đến nhờ mẹ con chăm sóc cho chú đó!” Tăng Ly chớp mắt, giọng nói oang oang.



Tiêu Hà Hà vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tăng Ly đang nhìn mình và cười hì hì. “Anh Tăng, tổng tài bị sốt, cho nên...”



Lời nói của cô vốn không phải cố ý, nhưng Tần Trọng Hàn nghe thấy lại giống như cô đang giải thích với Tăng Ly vậy. Anh ta nhìn thấy Tiêu Hà Hà cười với Tăng Ly, bộ dạng đó khiến anh ta tưởng rằng mình đang hoa mắt.



Tăng Ly nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tần Trọng Hàn, bỗng nhiên cười to. “Nếu bị cảm mà có thể không đi làm, vậy tôi mong em cảm sẽ sớm đến với tôi!”



Tần Trọng Hàn híp mắt lại, liếc nhìn Tăng Ly bằng ánh mắt sắc như dao, nói đầy ẩn ý. “Cậu cũng có thể chọn cách nằm trên giường trong ba tháng...”



Anh ta cố tình ngừng nói, sau đó giọng lại nặng nề. “Nghe nói tổn thương gân cốt thì trong ba tháng không cần phải xuống khỏi giường!”



Bị sự lạnh lùng bất ngờ của anh ta làm cho sợ hãi, Tăng Ly thu lại nụ cười rồi nhìn về phía Tần Trọng Hàn đang cúi đầu ăn cơm. Chẳng lẽ vừa rồi mình đã nghe nhầm?