Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 83 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
“Con tìm ông Tần Lăng Hàng!” Nói với vẻ rất lễ phép: “Chú ơi, phiền chú mở cửa cho con!”
Trời ơi!
Đây là lần đầu tiên có người gọi thẳng tên của ông chủ! Đứa bé này đúng là quá to gan, còn nói muốn tìm ông chủ. Một đứa bé như nó tìm ông chủ để làm gì?
“Nè bạn nhỏ, con mau đi đi, ông chủ của chú dạo này đang rất bực bội, dễ nổi nóng lắm, con không gặp được đâu!” Chú bảo vệ của nói với vẻ tốt bụng.
“Con muốn gặp ông ấy, chú mở cửa ra đi. Còn không, chú kêu ông ấy ra đây gặp con cũng được! Con đến đây để thương lượng!” Thịnh Thịnh nói với vẻ nghiêm túc, sắc mặt cũng điềm tĩnh theo. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có sự điềm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi, và cả khí thế bẩm sinh. Khí thế đó làm cho chú bảo vệ cũng phải sững sờ.
“Ông chủ sẽ không gặp con đâu!” Chú bảo vệ phải mất một lúc mới có phản ứng lại, rồi khuyên cậu với ý tốt. “Con là con cái nhà ai vậy? Sao dám đến đây một mình? Mau về nhà đi!”
“Chú nói với ông ấy là con muốn gặp ông ấy. Bộ ông ấy không dám gặp con à?” Thịnh Thịnh đứng ngay giữa cổng sắt. “Chú đi nói với ông ấy, cứ nói là con không thích tính cách của ông ấy, đúng là quá ngang ngược!”
“Anh bạn nhỏ, chú đã nói với con rồi, ông chủ sẽ không gặp một đứa trẻ như con đâu. Trên núi có cọp đó, mau về nhà đi!”
“Chú gạt con. Nếu trên núi có hổ thì tốt rồi, có thể xây thành vườn thú, làm gì có chỗ cho mọi người sống ở đây?” Thịnh Thịnh hừ một tiếng. “Chú mau đi báo với ông Tần đi! Con ghét nhất là những người ngang ngược đó!”
Chú bảo vệ kinh ngạc, dám nói ông chủ như vậy, đứa bé này là người đầu tiên đó! Nhưng làm sao ông chủ lại chịu thương lượng với một đứa trẻ được? “Anh bạ nhỏ, con mau về đi, mẹ con gọi con về nhà ăn cơm kìa!”
“Chú à, chú bất lịch sự quá, chú chưa vào hỏi thì làm sao biết rằng ông ấy không chịu gặp con? Chú đi nói với ông ấy, kêu ông ấy trả Ngữ Điền lại cho mẹ con, nếu không con sẽ không khách sáo với ông ấy đâu đó!”
Nói rất thẳng thắn và nghiêm túc, giống như đang đe dọa. Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng khí thế này…, khí thế này không thua kém gì cậu chủ cả!
“Nhưng mà, chú không dám đi!” Chú bảo vệ nói sự thật. Dạo này ông chủ dữ lắm, nhốt cậu chủ nhỏ trong phòng luôn, làm sao chú ấy dám chạm vào mông cọp chứ?
“Ông đúng là ngang ngược, không chịu nói lý lẽ gì cả. Ngữ Điền có cả ba lẫn mẹ không tốt hay sao? Ông biết có ba mẹ mà bị bỏ rơi thì sẽ buồn như thế nào không? Mẹ con rất tốt bụng, mẹ nuôi con khôn lớn, cho con tình yêu, nhưng con ruột của mẹ lại không tìm được, ông có biết trong lòng mẹ buồn như thế nào không? Mẹ con chỉ biết khóc, lúc nào cũng rơi lệ, ông không hiểu hả? Ông Tần, ông không biết Ngữ Điền có mẹ lại vui đến dường nào đâu! Sao ông có thể giấu Ngữ Điền đi? Con ghét ông, ghét loại người ngang ngược và không chịu nói lý lẽ như ông!” Thịnh Thịnh trợn mắt nhìn ông ta, cắn chặt môi, trong mắt đầy ý thù địch quật cường.
Tần Lăng Hàng hơi khựng người lại, khuôn mặt bỗng chốc lạnh lùng và im lặng hẳn. Nhìn thấy trong mắt Thịnh Thịnh lúc này đang đầy vẻ thù địch với ông ta, còn nhìn ông ta một cách không chịu khuất phục, trong một khoảnh khắc, ông ta nhớ đến hai người khi nhìn vào đôi mắt của cậu, tầm nhìn bị mờ đi, cánh cổng ký ức mở ra - 25 năm trước.
Cũng ở nơi này, cùng một cảnh này, sau cơn la hét lạnh lùng của ông ta, Tần Trọng Hàn lúc 5 tuổi cũng nhìn ông ta với ánh mắt thù địch như vậy. Ánh mắt không chịu khuất phục, cắn chặt môi. “Ba ghét con!”
“Nhìn thấy mày là ghét rồi!” Ông ta nhớ lúc đó mình đã nói rõ ràng đến như vậy.
“Tại sao ba lại có thành kiến với con như vậy?” Tần Trọng Hàn lúc 5 tuổi hỏi ông ta với vẻ không chịu khuất phục, trong đôi mắt đầy vẻ thù địch.
“Bởi vì mày đã hại chết mẹ của mày, nếu không phải tại mày, thì mẹ của mày sẽ không chết. Mày phải nhớ, mẹ mày vì sinh mày nên mới chết đó...”
Chắp tay sau lưng, chắc lúc đó Tần Trọng Hàn cũng lớn bằng đứa bé này thì phải?
Ông ta nhớ lúc đó sau khi nói xong những lời này, trong lòng ông ta đã hối hận, nhìn lên bầu trời xanh, trên khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ cô đơn và đau xót. Người vợ mà ông ta yêu nhất, vì khó sinh mà chết. Từ nhỏ Tần Trọng Hàn đã không có mẹ, vậy thì cháu nội của ông ta không có mẹ cũng đâu có sao? Đâu phải nhà họ Tần không nuôi nổi nó?
Nhưng, lúc đó vì một câu nói của ông ta, Tần Trọng Hàn của 5 tuổi không bao giờ có thể vui vẻ được nữa. Hoặc giả nói, anh ta chưa bao giờ được vui vẻ!
Còn nhớ lúc đó dì Trương đã khóc lóc năn nỉ ông ta: “Ông chủ, cậu chủ đâu có lỗi gì, cậu chủ vẫn chỉ là một đứa trẻ, muốn trách thì trách số phận của bà chủ không may, không có phước để hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc thôi! Tôi biết ông chủ trách cậu chủ đã hại chết bà, nhưng đây là con của ông bà chủ mà, số phận của ông bà đã được định như vậy rồi mà!”
“Nếu không có nó, Vi Nhi sẽ không ra đi đâu.” Đôi mắt đen như hố sâu của Tần Lăng Hàng bỗng đau lên dữ dội, rất nhức nhối, có nỗi nhớ sâu nặng không thể nào phai mờ. Người phụ nữ mà ông ta yêu nhất đã ra đi, không bao giờ trở về nữa!
Cuộc sống chia cắt hai phương trời này, ông ta đã trải qua 5 năm. 5 năm dài như vô tận, nó đã bao lâu rồi, khó khăn đến mức nào, bi thương đến mức nào!