Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 84 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Không phải con đã nói với ông rồi sao?” Thịnh Thịnh nhớ khi đứng ngoài cửa thì đã nói với ông ta rồi mà.



“Nhưng ta lớn tuổi rồi, không nhớ rõ!”



“Ông mà già gì!” Thịnh Thịnh mím môi. “Ông bảo vệ ở trường con còn lớn tuổi hơn ông nhiều!”



“Ờ!” Tự nhiên, vì một câu của cậu, Tần Lăng Hàng lại một lần nữa cong môi lên, bỗng cảm thấy khá gần gũi.



Vào lúc này, từ trên lầu bỗng vang lên tiếng khóc của trẻ con, là giọng của Ngữ Điền. “Ông à, ông đang nói dối, ông không phải là bé ngoan!” Thịnh Thịnh nhíu mày chỉ trích. “Ngữ Điền đang ở trên lầu kìa, vậy mà ông gạt con, nói là em ấy đã ra nước ngoài. Nói dối, lêu lêu lêu!”



“Ờ!” Khuôn mặt già nua của Tần Lăng Hàng bỗng đỏ lên, lúng túng khi bị nắm thóp. Lần đầu tiên có người nói ông ta như vậy. Một lúc lâu sau sắc mặt mới thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp. “Con về đi, nói cho mẹ con biết, Ngữ Điền là cháu của họ Tần, lúc trước đã thỏa thuận rồi, kêu cô ta đừng nuốt lời!”



“Nuốt lời gì?” Thịnh Thịnh hỏi. “Mẹ con không bao giờ nuốt lời đâu. Con lên gọi Ngữ Điền đây! Ngữ Điền, anh là Thịnh Thịnh nè. Anh đang ở dưới nhà, em mau xuống đây!”



Tiếng gọi này cũng không có gì, nhưng người ở tầng trên vừa nghe thấy tiếng gọi thì ngay lập tức ngừng khóc, sau đó lại khóc lớn hơn. “Hu hu...”



Chân mày của Tần Lăng Hàng lại nhíu chặt. “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc...”



“Ngữ Điền, xuống đây!”



Tần Lăng Hàng cố gắng kìm nén sự không hài lòng và hét lên: “Khóc cái gì mà khóc?”



Đột nhiên, không còn tiếng động gì nữa, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn.



“Ông…, ông hung dữ với em!” Thịnh Thịnh chỉ trích. “Con sẽ nói với mẹ, ông ngược đãi Ngữ Điền. Ông à, ông làm vậy thì sẽ bị đi tù đó!”



Nghe xong câu này, Tần Lăng Hàng đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, nói lớn tiếng và nghiêm nghị: “Nó là cháu nội của ta, ta muốn làm sao thì làm! Mấy đứa đâu! Đưa đứa bé này về nhà đi.”



“Dạ ông chủ, đến liền!” Dì Trương bước vào trước, vừa nhìn thấy Thịnh Thịnh thì liền rất vui mừng, lau những giọt nước mắt. “Con à, ba mẹ con là người ở đâu? Con bao nhiêu tuổi? Con tên gì?”



Thịnh Thịnh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một bà lão với nụ cười hiền hậu, nên ngoan ngoãn nói: “Con chào bà, con tên là Tiêu Thừa, bà có thể gọi con là Thịnh Thịnh. Ngữ Điền là con của mẹ con, còn con là đứa con được mẹ nhặt về. Con đến để đưa Ngữ Điền về gặp mẹ con! Bà ơi, bà nói ông này giùm con, kêu ông trả Ngữ Điền lại cho mẹ con có được không?”



“Mẹ con?” Dì Trương hơi ngạc nhiên, chưa hiểu sự việc. “Mẹ của Ngữ Điền?”


“Anh cho hỏi có cậu bé nào từng đến đây không?” Tiêu Hà Hà vội vàng hỏi, lo rằng Thịnh Thịnh đã thực sự tìm đến đây.



“Cậu bé?” Lý Phúc chỉ vào chiếc xe đang chạy ở phía trước và nói: “Vừa mới đi, dì Trương đưa cậu bé về nhà rồi!”



“Cậu bé tên gì?”



“Nó nói nó tên là Tiêu Thừa!”



“Ôi trời đất ơi!” Tiêu Hà Hà vừa định lên xe thì đột nhiên bị gọi lại.



“Ai ở ngoài cửa?”



“Ông chủ, cô ấy tìm đứa bé hồi nãy!”



“Kêu cô ta vào đây!”



“Cô gì ơi, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô!” Chú bảo vệ lập tức gọi Tiêu Hà Hà lại.



“Nhưng mà...” Liếc nhìn chiếc xe đã đi xa, trong lòng Tiêu Hà Hà rất lo lắng, liền nói với anh tài xế ta-xi: “Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ ra ngay!”



Cô không dám mạo muội đến tìm Ngữ Điền là vì Tần Trọng Hàn nói anh ta sẽ xử lý, nhưng không ngờ rằng Thịnh Thịnh lại tự tìm đến đây. Đứa bé này đúng là to gan, dám tự tìm đến nhà họ Tần.



Trong phòng khách.



“Cô Tiêu, là cô à?” Tần Lăng Hàng nhớ ra cô là nhân viên của nhà hàng Await. “Cô làm ở nhà hàng của Mễ Kiệt phải không?”



“Dạ phải!” Tiêu Hà Hà nói một cách đúng mực.



“Cô Tiêu, tôi không ngờ được rằng cô là mẹ của Ngữ Điền!” Tần Lăng Hàng nói thẳng.



Cơ thể hơi cứng đờ, Tiêu Hà Hà gật đầu. “Con cũng không ngờ Ngữ Điền lại là con của con!”



“Nhưng cô Tiêu à, cô phải hiểu rằng, ngay từ đầu đó chỉ là một hợp đồng. Bây giờ mục đích của cô là gì?” Tần Lăng Hàng nhướn mày, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, không giống như loại phụ nữ sẽ bán mình, nhưng lại dùng thân thể để trao đổi và sinh con. Loại phụ nữ này rất nguy hiểm, nhìn có vẻ trong sáng ngây thơ, nhưng trên thực tế, đó chỉ là vẻ bề ngoài.