Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 95 :
Ngày đăng: 14:22 19/04/20
“Ừm!” Cô cảm thấy giọng mình khi nói ra từ đồng ý này hình như cũng đang run rẩy, cả trái tim nhói đau đến mức không thể thở được.
“Bây giờ cô ấy trở về rồi…” Anh ta nói.
Đầu óc cô trống rỗng, trống rỗng.
“Cô ấy tên là Mạc Lam Ảnh, là con gái lớn của tập đoàn Mạc thị. Tụi anh là bạn học. Cô ấy là một cô gái rất dịu dàng. Hoặc nói cách khác, cô ấy của ba năm trước là một cô gái rất dịu dàng. Cô ấy rất tốt với Ngữ Điền, xem nó như con ruột của mình vậy. Anh tưởng rằng có Ngữ Điền rồi thì ba anh sẽ đồng ý cho anh và cô ấy lấy nhau, nhưng ông ấy đã nuốt lời. Anh và Mạc Lam Ảnh cứ sống vậy mà không kết hôn. Tụi anh đi khám rất nhiều bác sĩ, muốn chữa khỏi chứng vô sinh của cô ấy, nhưng bác sĩ nói cơ hội chữa khỏi gần như bằng không. Việc cô ấy không thể mang thai là do anh gây ra, cả đời này anh mắc nợ cô ấy, vì vậy anh cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại ngoại tình.”
Tiêu Hà Hà ngẩn người ra, anh ta đã yêu cô ấy như vậy, tại sao cô ấy lại ngoại tình?
“Có lẽ áp lực trong thời gian dài làm cho cô ấy nảy sinh một số vấn đề về tâm lý. Cô ấy gặp đối tượng ngoại tình đầu tiên, rồi chụp hình đưa cho anh xem. Cô ấy nói anh có lỗi với cô ấy, vì anh có Ngữ Điền, anh đã sinh con với người phụ nữ khác, cơ thể của anh đã phản bội cô ấy, nên cô ấy cũng phải phản bội lại anh.”
“Lúc đó, anh mới biết thì ra cô ấy đã biết chuyện Ngữ Điền là con của anh. Thì ra ngay từ đầu cô ấy đã biết rồi. Cô ấy nói vậy là không công bằng, cô ấy muốn rời bỏ anh, nhưng anh không đồng ý. Sau đó cô ấy ngoại tình với người thứ hai rồi người thứ ba, cô ấy đều chụp hình lại rồi đưa cho anh xem. Anh vẫn chịu đựng, chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy, là anh đã hại cô ấy thành ra như vậy.”
Tiêu Hà Hà nhìn anh ta mà rất đau lòng, không biết dùng tâm trạng gì để lắng nghe câu chuyện của anh ta. Nhưng Tần Trọng Hàn đã trải qua những gì? Một người đàn ông làm sao có thể chịu đựng được sự phản bội của người phụ nữ mình yêu? Lại còn chụp hình đưa cho anh ta xem, lòng dạ nào mà lại làm điều đó chứ?
“Anh cứ tưởng anh nhịn hết thì sẽ ổn, không ngờ cô ấy vẫn bỏ đi. Sang Pháp, tìm một người đàn ông Pháp và kết hôn. Bây giờ cô ấy lại quay về.” Tần Trọng Hàn nói đến đây dường như rất đau khổ, rất rối bời. “Hà Hà, việc cô ấy không mang thai được là do anh gây ra. Nếu không phải tại anh chạy xe nhanh như vậy, tụi anh sẽ không bị tai nạn, sẽ không đụng trúng bụng của cô ấy…”
“Tần Trọng Hàn, anh đừng tự trách mình nữa. Nếu chị ấy đã kết hôn rồi, vậy anh còn gì mà không yên tâm nữa chứ?” Đây chính là điều mà cô không hiểu.
“Hà Hà, bây giờ cô ấy bệnh rồi, bệnh rất nặng. Cô ấy bị lạm dụng tình dục suốt ba năm, bị tàn phá cả về tâm hồn lẫn thể xác, bây giờ đã không còn là cô thiên kim ngày xưa của Mạc thị nữa.
“Lạm dụng tình dục sao?” Giọng cô run lên, cô chỉ thấy qua trên ti vi, không biết đó là loại hình phạt như thế nào.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô. “Hà Hà, em có tin là anh yêu em không?”
Trong lòng cô lung lay, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta. “Anh yêu cái gì của em? Em chẳng có gì cả.”
Tiêu Hà Hà hoàn hồn lại, một lần nữa nhìn vào Mạc Lam Ảnh. Cô gái này hiện tại chỉ có thể dùng ba từ “vẫn còn sống” để hình dung. Nếu bây giờ cô ta nhắm mắt lại nhưng không nói chuyện, chắc chắn mọi người sẽ cho rằng cô ta đã chết rồi.
Cả người cô ta đang run bần bật, ánh mắt trống rỗng. Những ngón tay khô gầy nắm chặt lấy Tần Trọng Hàn. Làn da vàng như nghệ, giống như đã bị ma cà rồng hút hết máu vậy. Cô nghi ngờ không biết có phải cô gái này đã mấy năm không tiếp xúc với ánh mặt trời rồi không?
Tiêu Hà Hà chỉ bước về phía trước một bước, Mạc Lam Ảnh đã sợ đến run cầm cập. Bộ dạng phản xạ có điều kiện của cô ta khiến cho Tiêu Hà Hà cảm nhận được cô ta thật sự đang sợ hãi.
Ánh mắt của cô ta không phải giả vờ, mà là đang sợ thật sự.
“Đừng sợ!” Cuối cùng Tiêu Hà Hà đã tìm lại được giọng của mình, cô dịu dàng nói: “Tôi là bạn của Tần Trọng Hàn, tôi sẽ không làm hại chị đâu!”
Có lẽ vì nhắc đến Tần Trọng Hàn nên Mạc Làm Ảnh lập tức khỏe lên rất nhiều, sau khi ngẩn ra thì cười ngượng ngùng. “Hàn đến rồi hả? Hàn đến rồi hả?”
Có vẻ như cô ta ý thức được điều gì đó, liền cúi đầu nhìn quần áo của mình. “Không, tôi phải đi tắm, tôi phải đi tắm. Quần áo của tôi dơ hết rồi, Hàn sẽ không thích đâu. Anh ấy mắc hội chứng sợ bẩn, tay tôi dơ rồi nè!”
Nói rồi, cô ta chùi mu bàn tay của mình, nhưng những vết sẹo đó sao chùi hết được.
“Lam Ảnh, đừng như vậy. Em vừa thay quần áo rồi, không cần tắm nữa đâu!” Tần Trọng Hàn nắm lấy hai tay cô ta.
Lam Ảnh ngước mắt lên nhìn Tần Trọng Hàn, ngay lập tức, mắt cô ta sáng lên. Đó là một tia sáng chói lóa, làm cho mắt của Tiêu Hà Hà cũng đau theo.
Cô ta giống như chào đón ánh bình minh trong đêm đen, ánh sáng rực rỡ và sức sống đều quay về. Tròng mắt của cô ta chuyển sang màu đen, rất đen, rất sáng.
Trên khuôn mặt gầy gò với xương gò má nhô cao đó hiện lên nụ cười rạng rỡ. “Hàn, anh đến rồi!”
Tần Trọng Hàn như nghẹn ngào. “Lam Ảnh…”