Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 96 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Hàn có lo cho tôi sao?” Mạc Lam Ảnh hơi nghi ngờ, rồi cười phá lên. “Đúng ha, chúng tôi sắp kết hôn rồi, đương nhiên anh ấy phải lo cho tôi chứ. Tôi đi ngủ đây, đợi sau khi ngủ dậy thì tôi sẽ trở thành cô dâu của Hàn, ba anh ấy sẽ không phản đối nữa. Có phải không Hàn?”



Cô ta nói rồi lắc lắc tay của Tần Trọng Hàn. Anh mắt Tần Trọng Hàn đau đớn, chỉ gật đầu. “Phải, sẽ không ai phản đối nữa. Ngoan, ngủ đi.”



Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy tim mình như bị dao đâm vào, cô quay người lại nói với Tăng Ly: “Anh Tăng, chúng ta ra ngoài đi!”



Sau khi ra ngoài, Tăng Ly nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ lo lắng. “Hà Hà, cô không sao chứ? Lam Ảnh là người bệnh, cô đừng để ý đến lời cô ấy nói. Cô ấy bị bệnh thật đó, đã quên hết những chuyện trong ba năm ở Pháp, chắc do bị ngược đãi rất khủng khiếp, cho nên…”



Tiêu Hà Hà ngắt lời anh ta. “Anh Tăng, tôi biết chị ấy cần có Tần Trọng Hàn, ngoài anh ấy ra, chắc có lẽ không còn ai giúp cho chị ấy cảm thấy an toàn nữa.”



“Hà Hà, đúng vậy. Cô ấy chỉ nhận ra mình Hàn, ngay cả tôi cũng không nhận ra. Ba chúng tôi là bạn học, thường chơi chung với nhau, tôi không ngờ cô ấy lại trở nên như vậy! Trước đây cô ấy đã từng là hoa khôi của trường chúng tôi, ai mà ngờ được Mạc Lam Ảnh sẽ lại có ngày hôm nay.”



“Anh Tăng, anh giúp tôi gọi Tần Trọng Hàn ra đây được không?” Tiêu Hà Hà bỗng lên tiếng.



“Hà Hà, cô?”



“Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.” Tiêu Hà Hà hít thật sâu, rồi bỗng mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ, giống như đã có quyết định gì đó.



“Được!” Tăng Ly đi gọi Tần Trọng Hàn nhưng lại đi ra một mình. “Anh ấy không đi được, Lam Ảnh vẫn chưa ngủ!”



“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu.



“Hà Hà! Lam Ảnh ở trong bệnh viện tâm thần nên bị những bệnh nhân khác hù dọa, chắc không bao lâu nữa sẽ khỏe lại thôi.” Tăng Ly tìm chuyện để nói.



“Tôi biết!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Nhưng người chữa khỏi cho chị ấy chỉ có Tần Trọng Hàn thôi, lúc trước ở trong bệnh viện đã không được chữa khỏi, sau này đưa vào bệnh viện lại thì cũng không đành lòng, Tần Trọng Hàn mang theo quá nhiều day dứt! Anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho chị Mạc. Chỉ cần yêu thương và quan tâm chị ấy nhiều hơn, chị ấy nhất định sẽ khỏe lại thôi!”




Tim anh ta càng đau đớn hơn, như dao cắt. Nước mắt rơi xuống, anh ta hít thật sâu, nuốt nước mắt vào trong.



Đôi mắt to trong veo của Tiêu Hà Hà nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta. “Khi anh hôn em bằng một nụ hôn tuyệt vọng rồi nói muốn kết hôn với em, thì em đã biết, anh không thể không lo cho chị ấy, mà đây là sự chăm sóc không có hồi kết. Anh là người duy nhất mà chị ấy nhận ra, em nghĩ chắc chị ấy đã yêu anh đến tận xương tủy, vậy nên mới chỉ nhớ mình anh. Bây giờ chị ấy không còn gì cả!”



“Tần Trọng Hàn, anh chính là chỗ dựa của chị ấy, anh là sức mạnh và nguồn sống để chị ấy có cơ hội khỏe lại!”



“Hà Hà, sao em lại hiểu anh đến như vậy? Sao em lại nhìn thấu anh như vậy?” Anh ta khẽ kêu lên, rồi ôm cô thật chặt, như thể muốn nhét cô vào trong xương máu của mình.



“Sự đồng cảm của anh với chị ấy, nỗi day dứt của anh với chị ấy, vượt qua tất cả của chúng ta, bao gồm cả nỗi day dứt với ba anh, với Ngữ Điền, với em, vì chị ấy là một người bệnh! Còn chúng em thì đều rất khỏe mạnh. Tần Trọng Hàn… Em biết anh cần phải làm như vậy!” Tiêu Hà Hà đẩy anh ta ra, hít thật sâu.



“Đừng lo cho em, em vẫn còn có Ngữ Điền và Thịnh Thinh. Em mới hai mươi ba tuổi, em vẫn còn tuổi xuân xinh đẹp. Dù qua thêm vài năm nữa, nếu em không chịu được cô đơn thì tìm đại một người đàn ông nào đó rồi kết hôn, em vẫn sẽ có cuộc sống vui vẻ, vì em có sức khỏe. Nhưng chị ấy thì không còn gì hết, ngay cả con cũng không thể tự sinh được. Vậy nên em giàu có hơn chị ấy! Nhưng em ghen với chị ấy, chị ấy có được sự chăm sóc của anh. Tần Trọng Hàn, nếu chị ấy mạnh khỏe, em nói cho anh biết, em sẽ không buông tay anh ra đâu, dù là vì con trai của em thì em cũng sẽ không buông tay anh ra đâu. Nhưng mà…”



Đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh ta, rồi cô nắm chặt lấy tay anh ta. “Đây là lần cuối cùng em ôm anh, lần cuối cùng em có anh! Từ nay về sau, em sẽ học cách sống ích kỷ, em sẽ tìm đối tượng yêu đương, em sẽ tìm một người đàn ông để lấy. Anh không cần lo cho em.”



“Hà Hà! Nghe anh nói! Em hãy đến biệt thự số 15 mà ở! Em đưa Thịnh Thịnh đến đó ở!” Anh ta khẽ hét lên, nghĩ rằng không biết phải làm gì để bù đắp cho cô.



“Được! Căn biệt thự đó là của em!” Cô nói, chỉ muốn làm cho anh ta yên tâm. “Em muốn căn biệt thự đó, cũng muốn cuốn sổ tiết kiệm đó!”



“Hà Hà!” Anh kêu tên cô bằng giọng khàn khàn. Cô gái này! Anh ta nghĩ rằng suốt đời này mình sẽ không yêu ai nữa, bởi vì không còn cô gái nào vĩ đại hơn cô gái này nữa.



“Được rồi! Em đi đây! Tần Trọng Hàn, em nên đi rồi!” Tiêu Hà Hà cười rồi nhón chân lên, hôn lên môi anh ta, trong lòng thầm nói với chính mình, đây là lần cuối cùng rồi!



“Hãy yên tâm mà chăm sóc cho chị ấy, anh làm được mà.” Cô cười, những giọt lệ xoay tròn trong mắt rồi đua nhau lăn xuống.