Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 99 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Cô ấy đã đến Lăng Phong làm rồi!”



“Bùi Lâm Xung?” Tần Trọng Hàn rất ngạc nhiên. “Sao cô ấy lại đến Lăng Phong làm? Chết tiệt! Lẽ nào cô ấy không biết tên cáo già Bùi Lâm Xung đó là một kẻ đại dê xòm à?”



“Hàn! Có lẽ Bùi Lâm Xung chỉ có tiếng xấu một thời thôi, nhưng có tin đồn rằng ông ta không bao giờ có hành động gì thái quá đối với nhân viên nữ của mình!”



“Không! Ông ta sẽ khác đối với Hà Hà! Tăng Ly, cậu điều tra thử xem!” Tần Trọng Hàn như thể đối mặt với quân địch mạnh mẽ. “Cậu đến nói với Hà Hà, hãy rời khỏi Lăng Phong!”



“Hàn à, cứ xem như tôi điều tra được, anh nghĩ với tính cách bướng bỉnh của Hà Hà, cô ấy sẽ nghe theo à? Bây giờ anh lấy thân phận gì để đi điều tra? Muốn tôi lấy lý do gì để kêu cô ấy rời khỏi đó?”



“Tôi...” Tần Trọng Hàn đấm cái rầm vào ghế sofa với vẻ mặt đau khổ.



“Anh thật sự sẽ buông tay như vậy à?” Tăng Ly hỏi.



“Đem hạnh phúc của cả gia đình anh để toại nguyện cho Lam Ảnh à? Nhưng nếu cả đời cô ấy cũng không khỏe lại thì sao? Anh định sẽ hy sinh bản thân cả đời à?”



“A…” Một tiếng hét thất thanh lại vang lên từ trong phòng ngủ, Tần Trọng Hàn chạy như bay vào trong.



“Lam Ảnh, không sao rồi, anh ở đây!”



Tăng Ly lại thở dài, lẩm bẩm nói: “Cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây?”



Tiêu Hà Hà đã đón Thịnh Thịnh và đưa cậu bé đến thẳng bữa tiệc, tổng tài Bùi đã nhờ người chuẩn bị sẵn áo váy cho cô và Thịnh Thịnh.



“Mẹ ơi, con mặc vầy thấy lạ quá!” Thịnh Thịnh cúi xuống nhìn cái áo vest và cái nơ bướm trên cô, tuy đó là kiểu của trẻ em, nhưng trang trọng quá lại thành ra không thoải mái.



“Có gì đâu mà lạ! Không phải con đã từng mặc như vậy rồi à?” Tiêu Hà Hà nhớ lại chuyện game lần trước, rồi thở dài.



“Mẹ ơi, sao dạo này mẹ cứ thở dài hoài vậy?” Thịnh Thịnh hỏi với vẻ nghi ngờ: “Còn nữa, tại sao chú không đến nữa? Con nhớ chú lắm! Còn Ngữ Điền nữa, sao em ấy cũng không đến?”



Sắc mặt Tiêu Hà Hà tái nhợt. Tần Trọng Hàn và Ngữ Điền sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của họ nữa, không bao giờ nữa. Liếc nhìn con nhưng không nỡ nói ra sự thật, cô chỉ nói: “Bởi vì chú rất bận, không có thời gian. Thịnh Thịnh ngoan nha con!”




Bùi Lâm Xung và Tần Lăng Hàn trò chuyện một lúc, ánh mắt của ông ta quét qua trên mặt Tiêu Hà Hà với vẻ sắc bén. “Cô Tiêu, cô vẫn khỏe chứ?”



“Bác Tần, chào bác!” Tiêu Hà Hà chỉ chào hỏi rồi mượn cớ rồi khỏi đó.



Cô không biết phải đối mặt với ông ta như thế nào, và cũng không muốn đối mặt với ông ta, bởi vì hễ gặp bất cứ ai liên quan đến Tần thị thì trái tim cô lại thấy đau. Vốn cứ tưởng sẽ không đau.



Nhưng cô không phải là thánh nhân, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, mất con, mất người yêu. Phải, mất anh ta ngay khi cô biết rằng mình đã yêu anh ta. Cô không biết tại sao ông trời lại mỉa mai mình đến vậy!



Đau chân quá!



Đỗ Cảnh đang nói gì đó với Thịnh Thịnh, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía Tiêu Hà Hà, thấy cô nghiên túc đi theo bên cạnh ba nuôi, bỗng trong thoáng chốc làm cho mắt anh ta hơi híp lại. Nụ cười của họ, giống nhau quá!



“Chú ơi, chú hỏi con chuyện này làm gì? Sao chú cũng bà tám y như ông vậy? Con cứ tưởng chú rất lạnh lùng chứ!” Thịnh Thịnh không hiểu tại sao chú Đỗ này lại hỏi chuyện mẹ cậu đã kết hôn hay chưa.



Đỗ Cảnh hơi ngây người ra nhưng không trả lời, chỉ nhìn về phía Tiêu Hà Hà đang thất thểu cúi gầm mặt xuống mà đi, không thèm để ý phía trước có người hay không. Anh ta lập tức kéo tay Thịnh Thịnh đi qua đó.



Bất thình lình, trước mặt bị chặn bởi một bóng người cao lớn, giọng nam trong trẻo cũng vang lên cùng lúc đó. “Cô Tiêu, cô đi mà không thèm nhìn đường luôn hả?”



Tiêu Hà Hà bị buộc phải dừng lại, đành phải ngẩng đầu lên nhìn.



Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đỗ Cảnh cao to đang đứng trước mặt, và anh ta thì đang nhìn mình, dẫn theo Thịnh Thịnh, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng lung linh.



“Trợ lý Đỗ!” Tiêu Hà Hà chào hỏi.



“Mẹ ơi, sao mẹ đi mà không nhìn đường? Lỡ bị té thì sao?” Thịnh Thịnh đi đến đỡ cô và nói với vẻ quan tâm. “Có phải mẹ bị mệt không? Dựa vào con nghỉ ngơi một lát đi!”



“Này! Chờ đến khi con cho mẹ dựa được, chắc mẹ cũng già lắm rồi!” Tiêu Hà Hà mỉm cười và vuốt mặt cậu bé. “Chúng ta qua bên kia ngồi một lúc!”



“Cẩn thận đó!” Đỗ Cảnh cũng đi đến, đỡ lấy cánh tay kia của cô một cách tự nhiên.