Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 98 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Tốt lắm! Cô hãy đi theo trợ lý của tôi, Đỗ Cảnh, làm quen với môi trường ở đây trước đã!” Bùi Lâm Xung gọi điện thoại, và ngay lập tức có một người đàn ông cao lớn trong bộ đồ vest bước vào, anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, có một khuôn mặt rất cá tính, trông rất lãnh đạm.



“Đỗ Cảnh, đây là Tiêu Hà Hà, sau này cô ấy sẽ là trợ lý của tôi. Cậu dẫn cô ấy đi làm quen với môi trường làm việc trước đi!”



“Dạ!” Đỗ Cảnh gật đầu. “Cô Tiêu, mời!”



Sau khi cô rời đi, Bùi Lâm Xung cầm xấp hồ sơ của cô lên, nhìn vào dòng ghi tên mẹ, viết ba chữ “Mai Tây Vịnh”, ông ta liền rơi vào trầm tư...



Cứ vậy, như trong phim, Tiêu Hà Hà đã trở thành trợ lý của Bùi Lâm Xung, bắt đầu một công việc mới.



Mùa đông sắp đến, gió thổi xào xạc. Mùa đông này dường như sẽ rất lạnh lẽo.



Đến “Lăng Phong” làm việc đã được ba tuần, Tiêu Hà Hà đã thích ứng với môi trường ở đây, cũng đã hiểu được Bùi Lâm Xung. Bề ngoài của ông ta trông rất tự do phóng đãng, nhưng khi xử lý công việc thì lại vô cùng nghiêm túc.



Các đồng nghiệp trong công ty đồn rằng ông ta từng ngồi tù mười năm. Cô không biết chuyện đó có thật hay không, nhưng có thể nhìn ra được, Bùi Lâm Xung là một người ẩn chứa nhiều câu chuyện!



Tiêu Hà Hà có phòng làm việc riêng của mình, tuy được làm bởi tường kính trong suốt, nhưng cũng có một không gian tương đối yên tĩnh. Về điểm này, Bùi Lâm Xung đã làm tốt hơn so với Tần thị, cho nhân viên một không gian đầy đủ để nâng cao hiệu quả công việc.



Đỗ Cảnh đi vào phòng, nói với giọng lạnh lùng: “Cô Tiêu, hôm nay đại diện của công ty Fujimori đến đàm phán, tổng tài Bùi kêu cô và tôi đại diện đi đón, sau đó sắp xếp khách sạn.”



“Tôi sẽ đi ngay.” Tiêu Hà Hà lập tức đứng dậy.



Đỗ Cảnh lại nói: “Bây giờ, tổng tài kêu cô đến văn phòng một lát!”



“Dạ!” Tiêu Hà Hà cầm túi xách lên rồi đi vào phòng vệ sinh, sửa soạn lại dung mạo của mình. Dạo này hay mất ngủ, sắc mặt cô không được tốt lắm, nên phải trang điểm nhẹ, vì cô sợ sẽ làm mất hình tượng của công ty.



Khi quay ra thì đến thẳng văn phòng của Bùi Lâm Xung.



“Tổng tài, chú cho gọi tôi?”



Bùi Lâm Xung ngẩng đầu lên, để ý thấy sắc mặt của Tiêu Hà Hà, một cô gái xưa nay luôn để mặt mộc mà nay lại trang điểm, bất giác hỏi: “Dạo này cô mệt lắm hả?”




Đỗ Cảnh chỉ liếc nhìn Tiêu Hà Hà, nói nhỏ: “Tôi qua bên kia chờ!”



Rõ ràng, Đỗ Cảnh không muốn nói chuyện với Tăng Ly, cũng không muốn làm quen với anh ta!



“Anh Tăng, anh đừng để bụng, trợ lý Đỗ tính tình hơi hướng nội!” Tiêu Hà Hà giải thích cho anh ta. “Anh ấy không giỏi giao tiếp với mọi người!”



Tăng Ly gật đầu, cũng không quan tâm. “Hà Hà, cô đến làm ở Lăng Phong rồi hả?”



“Phải!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Anh Tăng, sao anh cũng ở đây vậy?”



“Tôi vừa từ Mỹ về, mời đến một bác sĩ!” Tăng Ly nói đến đây rồi ngưng lại. Đây là bác sĩ được mời đến cho Mạc Lam Ảnh.



Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt xuống, ánh mắt ảm đạm, rồi lại ngẩng đầu lên và mỉm cười. “Vậy anh Tăng mau về đi!”



“Hà Hà!” Tăng Ly muốn nói nhưng lại thôi.



“Hả” Tiêu Hà Hà nhìn lên. “Anh Tăng còn chuyện gì nữa hả?”



“Hà Hà, Hàn đang rất không khỏe!” Cuối cùng Tăng Ly đã nói ra.



Sắc mặt của Tiêu Hà Hà bỗng tái nhợt đi, bàn tay nhỏ nhắn cầm chặt cái túi xách, những ngón tay siết lại, nhưng không nói một lời nào.



Nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt và cơ thể gầy gò của cô, Tăng Ly chỉ cảm thấy như có một con dao đã đâm sâu vào tim mình, đau đến không thể thở được. Anh ta bị gì vậy? Sao lại nhắc đến chuyện buồn của cô? Nhưng anh ta thực sự muốn giúp cô.



Mặc dù Tiêu Hà Hà không nói gì, nhưng trái tim cô bỗng đau dữ dội. Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Anh Tăng, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả!”



Một câu nói tàn nhẫn của cô, khiến Tăng Ly bỗng như chết lặng.



“Được rồi!” Tăng Ly liếc nhìn cô, mặc dù không đành lòng nhưng vẫn nói: “Thật ra, Hà Hà à, cô và Hàn không nhất định phải chia tay đâu!”