Con Dơi
Chương 4 :
Ngày đăng: 14:55 19/04/20
"Cha, chúng ta sắp lên cầu Song Viên rồi đấy. Có điều cầu Song Viên năm ngoái bị bão với lũ đánh gãy rồi, giờ chỉ còn một cây cầm tạm thôi. Cha, cha phải theo sát nhé, nghe nói cây cầu tạm đó là hai con đường một chiều, rất hẹp, chỉ cho xe nhỏ đi qua. Cha, cha nhất định phải theo sát nhé, em trai nói trên cầu có rất nhiều xe máy, không tiện mở xe. Cha, cha nhất định phải theo sát nhé. Cha, nhất định phải theo sát nhé."
Có lẽ ấn tượng của người bình thường đối với gió bão đều luôn mang chút sợ hãi hay bất an.
Nhưng ký ức trong đàu tôi về gió bão, đa số đều rất đẹp.
Mà những ký ức đẹp đẽ đó, đều do ba tạo cho tôi.
Ngôi nhà của chúng tôi là kiến trúc truyền thống, căn phòng rất cũ kỹ, đêm bão, nóc nhà nhất định sẽ dột.
Ba sẽ giữ cho cửa sổ đóng chặt, sau đó dò xét khắp nơi, tìm đồ đựng nước hứng nước mưa nhỏ từ nóc nhà xuống.
Vì vậy trên mặt đất, thậm chí trên bàn hay trên giường luôn bày đầy thau chậu với thùng nước.
Có khi cả cốc súc miệng cũng phải dùng tới.
Ngoài phòng gió thổi vù vù, lay động cả căn nhà, căn phòng như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Có cơn gió to thổi rơi cả ngói, tôi sợ hãi trốn sau lưng ba, hỏi:
"Cha ơi, gió lớn vậy, nhà chúng ta có bị đổ không?"
"Chỉ cần cha ở đây, nhà của chúng ta sẽ không đổ đâu." Cha xoay người lại ôm lấy tôi, mỉm cười.
Nụ cười của cha khiến tôi cảm thấy thật an toàn, căn phòng cũ kỹ cũng dường như kiên cố hẳn lên.
"Tới chơi đại phú ông nào."
Từ lần đó trở đi, cứ đêm gió bão, cha sẽ chơi "đại phú ông" với tôi và em trai.
Ba người chúng tôi nằm sấp trên mặt đất, đổ xúc xắc, theo điểm trên xúc xắc mà đi.
Ngoài phòng tuy cuồng phong gió bão nhưng trong phòng lại đầy tiếng cười vui xen lẫn tiếng nước rơi tí tách.
Nếu mất điện, ba sẽ thắp nến, chúng tôi tiếp tục chơi, hứng thú chẳng hề giảm.
Nhà tôi ở cạnh biển, lúc bình thường gặp lúc triều lớn, đi đường cũng thấy nước, lúc bão thì càng không cần phải nói.
Cho dù bão qua đi, trên đường nước lũ vẫn chưa lui.
Cha lo tôi ra ngoài một mình gặp chuyện không hay, dắt tay tôi đến trường, dọc đường chúng tôi phải lội nước liên tục.
Nếu gặp chỗ nước sâu cha sẽ cõng tôi lên lưng, cẩn thận lội từng bước một.
Tấm lưng cha rất rộng, khiến tôi cảm thấy an tâm, có lần tôi không cẩn thận còn ngủ gật mất.
Sau này em trai tôi cũng bắt đầu học tiểu học, cha liền một tay nắm tay tôi, một tay nắm tay em trai tôi, lội nước đến trường.
Chỉ cần có cha, cuồng phong bão táp, nước lũ ngập lụt, tất cả đều chẳng đáng sợ, tôi thậm chí còn chờ mong ngày bão đến.
Sau khi cha qua đời, đêm đầu tiên có bão, trong nhà dột khắp nơi.
Khi gió to thổi làm căn nhà của chúng tôi run lên bần bật, tôi cũng sợ tới phát run.
Nhưng lại phát hiện em trai đã cao khỏe hơn mình rồi, khuôn mặt vốn trẻ con cũng dần chín chắn.
Đường nét khuôn mặt nó cũng dần mang vẻ của cha, tôi từ từ bỏ tay phải xuống, lẳng lặng nhìn nó.
"Nhìn cái gì." Em trai nói.
Viền mắt tôi dần dần ướt đẫm, ánh mắt mơ hồ, đó là khuôn mặt của cha, là cha đây rồi.
"Cha." Hai đầu gối tôi quỳ xuống đất. "Cha, con xin lỗi, không dạy dỗ được em nó."
Em trai tôi bị hành động này làm cho kinh ngạc, vốn đang định quay người đi khỏi, bước chân lại ngưng lại.
"Cha, con xin lỗi. Con không nghe lời cha, không dạy dỗ em cho tốt. Là con bất hiếu. Cha, em trai học thói xấu cũng là lỗi của con, xin cha phạt con thôi. Cha, con thực sự không biết nên dạy dỗ em thế nào, con thực sự không biết, cha dạy con với, con nên làm gì bây giờ?"
Tầm mắt tôi đã trắng xóa, chỉ có thể nghẹn ngào la lên: "Cha ơi, cha, cha ơi..."
"Đứng lên đi." Em trai kéo tôi đứng dậy.
"Cha, con không dám." Hai đầu gối tôi vừa rời đất lại lập tức quỳ xuống: "Cha, xin cha mắng con đi, đánh con cũng được. Cha, là con không đúng, con không dạy được em nó. Cha ơi.."
Em trai lại kéo tôi đứng dậy, nhưng đầu gối của tôi vẫn không chịu rời mặt đất.
Cuối cùng, không ngờ nó cũng quỳ xuống.
"Chị." Nó đưa mặt tới trước mắt tôi. "Chị nhìn kỹ đi, là em đây,"
"Không phải cha à?" Tôi lấy tay lau nước mắt. "À. Là em. Em, em phải học thật tốt, được không? Cha đã rất buồn rồi, em đừng khiến cha đau lòng thêm nữa. Chị van em đấy, van em đấy, được không?"
"Được rồi." Em trai tôi nói: "Em hiểu rồi."
"Thật chứ?" Tôi gần như lập tức nín khóc, mỉm cười: "Em sẽ học hành chăm chỉ chứ?"
"Vâng." Em trai tôi gật đầu.
"Em trai, cám ơn em." Tôi nói cám ơn liên tục. "Cám ơn em, cám ơn, cám ơn."
"Chị." Viền mắt nó đột nhiên đỏ lên. "Chị đừng nói vậy."
Em trai ngừng chơi điện tử, học hành cũng chăm chỉ hơn nhiều, sau đó thuận lợi đỗ vào hệ điện máy của đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, em trai tôi nhập ngũ, sau khi hoàn binh lại tới sở nghiên cứu.
Sau khi tốt nghiệp sở nghiên cứu, em tôi tới làm kỹ sư điện tử ở viện khoa học Tân Trúc, công việc rất ổn định.
Năm ngoái em tôi quen một cô gái, em ấy là giáo viên cấp một, tình cảm hai người rất tốt.
Cha, em trai nói cuối năm nay nó sẽ tới cầu hôn người ta, cha nhất định sẽ rất hài lòng.
Cha, em con đã thành người, đã có trách nhiệm, cha không cần lo lắng nữa rồi.
Cha, cha không cần lo lắng nữa rồi.