Con Dơi
Chương 5 :
Ngày đăng: 14:55 19/04/20
"Cha, con đường phía trước phải rẽ trái, qua đường Thủy Nham. Cha, chúng ta rẽ trái rồi, cha phải theo sát nhé.
Cha, đây là thôn Nghiễm Ứng ở gần chùa Tây Như. Cha, chùa Tây Như là do mẹ chọn đấy.
Mẹ nói trong chùa không khí thanh tịnh, ngày ngày lại có pháp sư niệm kinh phật, cha nhất định sẽ rất yên bình.
Cha, 20 năm nay mẹ rất khổ cực, tự lực nuôi nấng con và em trai. Cha, xin cha yên tâm, con với em vẫn luôn hiếu thuận với mẹ. Cha, con đường này không thẳng mà hơi cong cong. Cha nhất định phải theo sát nhé. Cha, cha nhất định phải theo sát nhé. Cha, cha nhất định phải theo sát nhé."
Cha qua đời năm 39 tuổi, lúc đó mẹ mới chỉ 38.
Còn tôi 14 tuổi, học cấp hai, em trai chỉ mới 10 tuổi, học lớp bốn.
Theo lý thuyết, ba người chúng ta nên sống nương tựa lẫn nhau, nhưng suốt hai năm sau khi cha qua đời, tôi với mẹ luôn sống giữa bầu không khí chiến tranh lạnh, ngay cả một tiếng "mẹ" tôi cũng chẳng gọi bao giờ.
Có lẽ bởi mẹ luôn thiên vị em trai, lại luôn trách mắng tôi, thậm chí đánh tôi, khiến tôi bất mãn.
Có lẽ vì tôi trách mẹ không kiên trì để cha ở lại trong viện, đánh cược với cơ hội mờ mịt kia.
Có lẽ bởi tôi không được thấy mặt cha lần cuối, không hiểu sao lại giận cá chém thớt lên mẹ.
Có lẽ bởi tôi đang tuổi nổi loạn...
Nói chung, hôm đưa tang cha, khi mẹ không phản bác câu nói bất hiếu của người thân, tôi không ngờ lại bắt đầu oán hận mẹ.
Cha qua đời được một năm hai tháng, tôi cũng tốt nghiệp trung học, tham kỳ thi vào trường cấp ba Cao Hùng.
Đi xe bus đến Cao Hùng phải mất hơn một tiếng, nhưng học sinh ở quê tôi đa số đều chọn đi đi xe bus đến trường.
"Con không muốn đi xe bus." Tôi nói. "Con muốn thuê phòng ở Cao Hùng."
"Đi xe được rồi." Mẹ nói. "Hầu hết những người khác đều đi xe bus cả mà."
"Mỗi ngày đi xe bus đều mất hơn hai tiếng, còn cả thời gian chờ xe nữa." Tôi ngắt lời mẹ.
"Mẹ có biết thời gian đó con có thể đọc được bao nhiêu sách không? Mẹ có biết không?"
Mẹ không thèm nhắc lại, lặng lẽ tiếp nhận sự thật là tôi muốn ở lại Cao Hùng.
Khi thuê phòng ở Cao Hùng, lúc nghỉ tôi rất ít khi về nhà, ngoại trừ khi phải về nhận phí sinh hoạt.
Nhưng tôi rất không muốn về nhà, rất không muốn thấy mẹ.
Thậm chí tôi đã từng tan học bắt xe về nhà lấy phí sinh hoạt rồi lại lập tức quay người đi luôn.
Cơm cũng chẳng ăn, đừng nói tới ở lại nhà qua đêm.
Mỗi khi tôi đột nhiên về nhà, mẹ thường không nói gì, chỉ lấy từ trong ví ra chút tiền đưa cho tôi.
Có hôm tôi tan học xong bèn trực tiếp tới trạm bắt xe, định về nhà lấy tiền nộp tiền thuê nhà.
Vừa về nhà, thấy mẹ đang trong bếp nấu cơm.
Có điều, Văn Hiền sắp nhập ngũ rồi, tôi nghĩ chờ anh xuất ngũ rồi tính, vì vậy lại ngừng lại.
Lần đầu tiên tôi đưa anh về nhà gặp mẹ là sau khi anh xuất ngũ một tháng.
Mẹ dùng tiền nhờ người làm một bàn thức ăn rất phong phú, gọi cả em trai mới lên năm thứ ba đại học về.
Thậm chí còn mời mấy người chú bác dì cậu về.
"Chỉ là bạn trai thôi mà, sao lại làm như bàn mời con rể thế?" Dì tôi cười nói.
Trong bữa tiệc, Văn Hiền rất cẳng thẳng, dẫu sao bữa ăn này cũng như một đống trưởng bối giúp mẹ vợ kiểm tra con rể.
Cách làm cầu kỳ của mẹ khiến tôi dở khóc dở cười.
"Mẹ ơi." Tôi len lén hỏi mẹ. "Mẹ cảm thấy Văn Hiền ra sao?"
"Con thích là được." Mẹ trả lời. "Mẹ không ý kiến."
"Mẹ." Tôi rất muốn biết nhận xét của mẹ. "Mẹ nói một chút xem nào."
"Mẹ thực sự không có ý kiến." Mẹ nói: "Nếu con thích nó thì mẹ cũng thấy nó rất tốt."
Mãi cho tới giờ, mẹ chẳng bao giờ nói rõ về ưu điểm hay khuyết điểm của Văn Hiền.
Mẹ luôn giục tôi chóng lập gia đình, nhưng tôi với Văn Hiền quen nhau chín năm rồi mới kết hôn.
Ngày cưới, sáng sớm Văn Hiền đã lái xe tới nhà đón tôi.
Theo tập tục, tôi và Văn Hiền phải mặc lễ phục, quỳ lạy mẹ.
Hai đầu gối vừa chạm đất, không hiểu sao tôi lại nước mắt lưng tròng, mẹ cũng rất kích động, liên tục lau nước mắt.
Mẹ định mở miệng nói, lại nói chẳng thành lời.
Người khác khuyên mẹ nên thoải mái, đừng khóc nữa. Mẹ lấy lại bình tĩnh rồi nói với Văn Hiền:
"Con bé Tĩnh Tuệ này, tính cách tuy quật cường nhưng lại rất hiền lành hiểu chuyện. Cha nó mất sớm, mẹ lại kém khoản kiếm tiền, cuộc sống của nó thực sự rất khổ, mẹ thật có lỗi với nó. Văn Hiền, mẹ van con, sau này nhất định phải cho nó ăn sung mặc sướng, đừng để nó chịu khổ, phải đối xử tốt với nó. Mẹ van con đấy, van con sau này đối xử tốt với Tĩnh Tuệ, van con đấy."
"Mẹ, mẹ đừng nói vậy." Văn Hiền sợ hãi đáp. "Con nhất định sẽ đối xử tốt với Tĩnh Tuệ."
"Mẹ." Nước mắt tôi rơi xuống như mưa, cúi người dập đầu một cái thật vang, nghẹn ngào nói. "Mẹ."
Cha, mẹ năm nay 58 tuổi rồi, tuy không còn trẻ nhưng vẫn rất kiên cường.
Cha, không nhờ sự kiên cường của mẹ, không biết con với em trai sẽ ra sao nữa.
Cha, xin cha hãy yên tâm, con với em trai nhất định sẽ rất hiếu thuận với mẹ, sẽ không để cho mẹ chịu khổ nữa.
Cha, xin cha hãy yên tâm.