Con Dơi

Chương 6 :

Ngày đăng: 14:55 19/04/20


"Cha, cha thấy ngôi chùa phía trước không? Là chùa Tây Như đấy. Cha, sau này cha sẽ ở chùa Tây Như này nghe giảng kinh Phật, tiện thể tu hành luôn nhé, con sẽ thường xuyên tới thăm cha. Cha, con đã lập gia đình rồi, cũng sinh một đứa bé trai, cha chắc hẳn sẽ rất hài lòng. Cha, tới chùa Tây Như rồi. Chúng ta xuống xe thôi. Cha, cha phải theo sát nhé. Cha, phải theo sát nhé."



Cha, cậu con trai may mắn nhất trên thế giới xuất hiện năm con học năm thứ tư, anh ấy tên Văn Hiền.



Tên con và tên anh ấy hợp lại là "văn tĩnh" và "hiền tuệ". (lặng lẽ và thông tuệ)



Suy nghĩ đầu tiên của con khi lên học đại học ở Đài Bắc là cố gắng không nhận tiền của mẹ.



Bốn năm học đại học con đều ở ký túc xá, ngày ba bữa đều ăn tại cửa hàng ăn của trường học cho thuận tiện.



Ngoại trừ thi thoảng một mình đi xe bus ra ngoài thành phố đi dạo, con hầu như không ra ngoài chơi đùa gì.



Hoạt động đón tân sinh viên của khoa, con không tham gia.



Hoạt động vui chơi của khoa trong bốn năm, con không tham gia đến một lần.



Có vài bạn học vì vậy mà nói con không thích giao tiếp, con cảm thấy thật có lỗi với họ, nhưng cũng chỉ mong họ tha lỗi.



Nếu cha thấy đôi tay trải qua biết bao gió bão phong suơng, hẳn cha cũng hiểu cho chuyện không thích giao tiếp của con.



Con học hành rất chăm chỉ, vì nếu thành tích tốt, xin học bổng cũng dễ dàng hơn.



Học phí mỗi học kỳ con đều xin quỹ khuyến học cho vay, dự định sau khi tốt nghiệp bắt đầu đi làm thì trả lại khoản tiền này.



Con trong hệ là sinh viên vừa học vừa làm, mỗi tháng có thể kiếm được vài ngàn đồng tiền công.



Tuy chuyện tình yêu có thể nói là chuyện tất yếu trong đại học, nhưng con chẳng hứng thú gì với việc có bạn trai, cũng chẳng có thời gian.



Để ngăn chặn những chuyện phức tạp không cần thiết, khi gặp người khác phái tôi luôn xị mặt



Khi học năm thứ hai, có hôm tôi đang học ở hệ vừa làm vừa học, có bạn học len lén đưa tôi tờ giấy.



Tôi cúi đầu nhìn, trên giấy viết:



"Anh nguyện dùng một vạn năm, đợi em mỉm cười như ánh mặt trời ấm áp đầu xuân."



Tôi ngẩng đầu lên nhìn qua phía anh, là một cậu con trai rất tự tin, kiểu tóc với cách ăn mặc đều thật tuấn tú.



"Là vì cậu không có một vạn năm cho nên mới nói vậy." Tôi nói.



"Hả?" Cậu ta ngạc nhiên.



"Nếu anh thật sự có một vạn năm, anh mới không nguyện dùng nó để chờ nụ cười của tôi." Tôi nói.



"Mấy chữ này rất động lòng người, nhưng tình cảm hoàn toàn không chân thành, làm gì có ai dùng thứ mình vốn không có để đổi lấy cái mình muốn. Câu này phải thay vài chữ."



"Cái này..." Bạn học kia muốn nói lại thôi.



"Nếu đem một vạn năm đổi thành một giờ, sau đó thật chân thành, yên lặng đợi nụ cười của cô gái kia, tôi nghĩ cô gái ấy hẳn sẽ rất cảm động." Tôi đưa trả tờ giấy lại cho anh. "Cho cậu tham khảo đấy."



Cậu ta vẻ mặt bối rối, sau khi cầm tờ giấy lập tức quay người ra khỏi lớp học.



Từ đó về sau, bạn học trong khoa đặt cho tôi một biệt danh – cô nàng sắt đá.



Ý là người muốn theo đuổi tôi chẳng khác nào đụng đầu vào đá.



Biệt danh này đối với tôi có thể nói là bùa hộ mạng, có thể ngăn cản nam sinh theo đuổi.



Nhưng trong trường rất nhiều nam sinh viên, ngoài trường nam sinh lại càng nhiều, bọn họ không biết biệt danh này.



May là tôi không tham gia hoạt động, cũng không gia nhập câu lạc bộ, lại ở ký túc xá, rất ít khi ra ngoài.



Thời gian nhàn rỗi đa phần dùng để làm bài tập và đọc sách, vì vậy cơ hội gặp người khác phái cực ít.



Ngay cả như vậy, thi thoảng tôi vẫn có người theo đuổi.



Năm thứ ba, có một anh chàng mỗi đêm đều chờ ở cửa ký túc xá tặng hoa cho tôi nhưng rốt cuộc tôi vẫn lắc đầu từ chối.



Chỉ cần tôi lắc đầu ý bảo không nhận hoa, anh ta bèn cười một cái rồi tiện tay ném bó hoa đi.



Sau đó nhét hai tay vào túi, quay người đi khỏi, cũng không quay đầu lại.



Đêm nào anh ta cũng tới, hơn nữa số hoa trong bó cũng ngày càng nhiều.



Mãi tới tối thứ bảy, rốt cuộc tôi không nhịn nổi nữa, lúc anh ta quay người định đi, tôi bèn gọi lại.



"Sao vậy?" Anh ta ngừng bước, quay người lại đối diện với tôi, mỉm cười.



"Cha mẹ anh kiếm tiền chẳng dễ, đừng phung phí như vậy." Tôi nói. "Có lẽ anh cho rằng làm vậy rất ngầu, rất tiêu sái, nhưng hành vi này ngược lại lại lộ ra khuyết điểm trí mạng của anh."



"Khuyết điểm gì?" Khuôn mặt anh ta vẫn giữ nụ cười.



"Người chẳng quý trọng hoa, chắc hẳn cũng không quý trọng cô gái như bông hoa."



"Cái này..." Nụ cười của anh ta cứng lại.



"Sau này có chơi trò ngầu thì nhớ kỹ điểm này." Tôi nói. "Nói cho anh tham khảo."



Đêm thứ tám, anh chàng kia không xuất hiện nữa, tôi rốt cuộc cũng thở phào một hơi.



Năm thứ tư đại học, học viện chúng ta có một chuyến thực tế ngoài trường học.



Đối tượng tham gia là sinh viên năm thứ tư trong khoa, hơn nữa lại miễn phí, tôi bèn tham gia.



Buổi trưa khi dùng cơm, mười người dùng chung một bàn ăn, đa số các bàn thì mọi người trên bàn đều cùng khoa.



Nhưng trong bàn của tôi có một nam sinh khoa ngoài.



Trong các món ăn có một món là cá, khi có người dịnh lật cá để ăn, tôi bật thốt lên một tiếng.




"Có thể..." Tôi nhìn Văn Hiền, ấp úng nói: "Đợi em thêm hai năm nữa không?"



"Hả?" Anh trợn tròn hai mắt, kêu lên: "Đợi em thêm hai năm?"



"Xin lỗi." Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em trai em mới thi đỗ vào sở nghiên cứu..."



"Anh đùa thôi mà." Anh mỉm cười: "Bà anh nói cô gái tốt như em, có đợi tám đời cũng chưa chắc tìm được. Giờ anh chỉ cần chờ có tám năm, đã lời lắm rồi."



"Cám ơn." Tôi rất cảm động. "Em rất xin lỗi."



"Em ngốc." Văn Hiền mỉm cười, ôm lấy vai tôi.



Em trai tôi tốt nghiệp sở nghiên cứu rồi tới Tân Trúc làm, một tháng sau, nó chạy từ Tân Trúc về Đài Bắc tìm tôi.



"Chị." Em trai tôi vui vẻ mở một quyển sổ ngân hàng. "Chị xem."



Tôi cầm lấy xem xét, một khoản tiền lương mấy vạn đồng được ghi vào trong sổ.



"Em đã bắt đầu kiếm được tiền rồi." Giọng điệu em trai tôi vẫn rất vui vẻ.



"Được rồi." Tôi nói. "Có điều phải làm việc thật tốt, phải làm đến nơi đến chốn, phải nỗ lực..."



"Chị, em biết rồi. Em nhất định sẽ nỗ lực làm việc." Em trai tôi ngắt lời. "em chỉ muốn nói, chị có thể kết hôn với anh Văn Hiền rồi."



"Cái này..."



"Chị." Em trai nói. "Em xin lỗi vì đã làm liên lụy đến chị, làm chị mãi vẫn chưa thể kết hôn. Giờ em đã bắt đầu tự kiếm tiền được rồi, xin chị chóng kết hôn đi."



"Chị chưa lấy chồng không phải vì em." Tôi nói: "Là vì chị muốn làm bà xử nữ già nên mới không lấy chồng."



"Chị đã 30 tuổi rồi, quả thực có thể coi là gái già." Em trai tôi nói. "Nhưng chị còn là xử nữ ah?"



"Cái thằng này!" Gương mặt tôi nóng bừng, kêu lên một tiếng.



Em trai tôi cười ha ha, không ngờ đã 26 tuổi rồi mà nó vẫn còn nghịch ngợm như hồi bé.



"Chị." Em tôi ngừng cười, kéo tay tôi. "Những năm gần đây chị đã vất vả rồi."



"Ài, nói những lời này làm gì."



"Chị. Học phí em học đại học với học ở sở nghiên cứu đều là do chị vất vả kiếm được, em thật sự rất cảm ơn chị. Em..." Viền mắt em trai tôi đỏ lên. "Chị, cám ơn chị."



"Chúng ta là chị em mà, không cần khách khí."



"Chị." Em trai tôi dụi dụi khóe mắt. "Chị."



Em tôi tuy đã trưởng thành nhưng nó lúc này vẫn khiến tôi nhớ tới thời gian khi cha vừa mất. Khi đó em trai tôi thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm, khóc lóc chạy tới giường tôi lay tôi dậy.



"Chị ơi." Em trai tôi dụi dụi khóe mắt. "Cha đi đâu rồi?"



Tôi chỉ có thể đau xót, ráng mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng trấn an nó.



Sau đó ôm nó chìm vào giấc ngủ.



Cha ơi, đứa nhóc hay bật tỉnh khóc lúc nửa đêm cuối cùng cũng trưởng thành rồi.



Cha ơi, em trai bắt đầu làm việc kiếm tiền rồi, cha nhất định đang rất hài lòng.



Trong hai năm em học ở sở nghiên cứu, con đã giúp mẹ trả hầu hết các khoản nợ nần.



Có lẽ đã thật sự tới lúc có thể kết hôn rồi.



Hôm sau em tôi quay về Tân Trúc, Văn Hiền hẹn tôi đi ăn, tôi nghĩ mình nên tiện đó hỏi ý Văn Hiền một chút.



"Có thể đợi một năm nữa không?" Văn Hiền nói.



"Hả?" Tôi hơi ngạc nhiên. "Vì sao?"



"Em trai em vừa bắt đầu làm việc, chúng ta đợi một năm nữa, chờ nó ổn định rồi mới kết hôn."



Tôi đột nhiên cảm thấy, người may mắn nhất trên thế giới này không phải là anh, mà là tôi.



Sau khi em trai đi làm một năm, một buổi tối nọ, Văn Hiền tới tìm tôi.



"Tĩnh Tuệ." Anh vừa mở miệng đã nói. "Em lấy anh nhé."



"Em chỉ có một điều kiện."



"Điều kiện gì anh cũng đồng ý với em."



"Mong anh đồng ý với em, anh nhất định..." Tôi nghẹn ngào nói. "Anh nhất định phải sống thật lâu, thật lâu."



"Anh đồng ý." Anh gật đầu. "Anh sẽ không từ mọi thủ đoạn, mặt dạn mày dày mà sống sót."



Chín năm sau khi quen Văn Hiền, mùa thu năm tôi 31 tuổi, tôi với anh cuối cùng cũng kết hôn.



Năm nay tôi 34 tuổi, đầu năm, con tôi – Tiểu Kiệt ra đời, giờ đã bảy tháng tuổi.



Còn tôi với Văn Hiền cũng vừa kết hôn tròn ba năm.



Cha, mẹ luôn nói mắt con giống cha, còn Văn Hiền nói mắt Tiểu Kiệt giống con.



Vậy mắt Tiểu Kiệt hẳn giống cha rồi.



Cha, chắc chắn cha rất muốn thấy Tiểu Kiệt, phải không?



Cha, chắc chắn cha cũng rất muốn thấy Văn Hiền, phải không?