Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 101 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Trở lại Đông viện, cùng cha mẹ, đệ đệ, muội muội nói chuyện một hồi, Phó
Dung liền trở về phòng đi ngủ, ngồi xe xóc nảy qua lại, thật sự có hơi
mệt.
Ngủ thẳng giấc tới hoàng hôn.
Tỉnh ngủ, Phó Dung đem phần thắng cược hôm nay ra xem.
Nam Châu của Thục phi, cỡ quả trứng gà, đây là đồ tốt có tiền
cũngkhông mua được, Phó Dung lệnh cho Mai Hương cẩn thận cất đi. Của
Thôi Oản và Tần Vân Ngọc đều là thỏi bạc hai mươi lượng, Phó Dung đặt ở trong tay chuyển chuyển, nói với Mai Hương: "Lan Hương đâu? Gọi đến
đây, ta có lời nói với các ngươi."
Mai Hương mang theo nghi hoặc đi gọi.
Rất nhanh hai người cùng đi vào trong.
Phó Dung đem hai người gọi đến bên người, cho mỗi người một thỏi bạc,
nhẹ giọng nói: "Ta cùng vương gia gặp gỡ mấy lần, ta biết trong lòng các ngươi đều có nghi hoặc, cụ thể ta không tiện nói với các ngươi, các
ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta làm việc tự có chừng mực, tuyệt đối sẽ không
phạm sai lầm. Bạc này các ngươi cất kỹ, coi như là phí dán miệng đi."
Nói tới một câu cuối cùng, ngữ khí càng hoạt bát.
Mai Hương, Lan Hương đương nhiên biết đó là lời nói đùa, nhất tề cảm
ơn: "Cô nương yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu."
Cô nương nhà mình đã cùng vương gia đính hôn, gặp mặt trước thì có
quan hệ gì? Cô nương làm việc bí ẩn, ngay cả các nàng bên cạnh đều không rõ ràng, người ngoài càng không có khả năng biết. Hơn nữa các nàng là
nha hoàn, cô nương vốn không cần cùng các nàng giải thích, cô nương
giọng mềm lời nhẹ đem các nàng làm tâm phúc đối đãi, phần này tình ý, so với bạc đều nặng hơn bao nhiêu.
"Múc nước đi thôi, ta rửa mặt, thừa dịp hiện tại trời lạnh nhanh lại
tiếp tục thêu thùa may vá." Phó Dung duỗi người một cái, có chút bất đắc dĩ nói.
Nàng còn đồ cưới chưa thêu xong đâu.
Mai Hương, Lan Hương cười đi chuẩn bị.
Rửa mặt xong, sảng khoái tinh thần, Phó Dung dời tới dưới cửa sổ
khâu đồ cưới, nghĩ tới trong xe ngựa thái độ Từ Tấn đã mềm mại xuống,
khóe miệng cong lên. Nam nhân kia, một khi chiếm tiện nghi, liền đều dễ
nói chuyện, chỉ hi vọng hắn rụt rè chút, đừng có nửa đêm tới tìm nàng.
Phó Dung không nghĩ giận dữ cùng hắn, nhưng loại chuyện này trăm triệu
không thể nuông chiều, cho dù có hôn ước cũng không được, miễn cho hắn
xem thường nàng.
Đề phòng Từ Tấn, Phó Dung buổi tối cố ý chọn bộ đồ ngủ nghiêm kín.
Nhưng Từ Tấn cũng không định đi.
Trong lòng hắn rất muốn, trong xe ngựa hôn môi làm cho hắn nếm tủy
biết vị, hận không thể lập tức đi nhà nàng tùy tâm sở dục. Nhưng hắn
lạnh nhạt với nàng lâu như vậy, hôm nay mới hòa hảo liền lại gần, càng
thể hiện rõ những lãnh đạm kia chỉ là giận dỗi. Thứ hai, đêm hôm lẻn
vàokhuê phòng quả thật không quá quân tử, ban ngày nàng chỉ cho phép hắn hôn một cái, nghĩ đến là còn kiêng dè.
Dạo dạo dây Trường Mệnh trong tay, Từ Tấn không tự giác mà liếm liếm môi.
Nàng chủ động hôn hắn, nhiệt tình lên giống hồ ly tham ăn. Hắn muốn
lần thứ hai thì nàng cự tuyệt hẳn, chỉ là kiêng dè theo nghi thức xã
giao, không phải chán ghét hắn. Tựa như đời trước, tới bên cạnh hắn,
nàng liền an tâm sống cùng hắn, có dày công cách ăn mặc tận lực lấy
lòng, cũng có ban đêm gắt gao ôm nhau liên tục kiều ngữ...
vương gia mang tới, Quan ca nhi có phải hay không nên cám ơn vương gia
trước?"
Quan ca nhi quay đầu, nhìn thấy bên người phụ thân có một nam nhân đặc biệt đẹp mắt, hình như đã từng gặp ở đâu.
Kiều thị nhân cơ hội dẫn hắn đi tới phía trước Từ Tấn, vừa muốn hành
lễ, Từ Tấn cười nói: "Bá mẫu không cần khách sáo, đem ta làm vãn bối
nhìn là được rồi."
Hắn so với lần trước gặp mặt còn hiền hoà hơn, Kiều thị trong lòng cao hứng cực kỳ, nhưng vẫn kiên trì hành lễ.
Từ Tấn không cưỡng cầu, chuyển giọng giải thích: "Lúc trước săn linh
hồ này, là vì bồi bổ cho nương nương, chỉ là nương nương không thích sát sinh, lệnh cho ta mang trở về. Đoan ngọ thì vô tình nghe Tam cô nương
nhắc tới Quan ca nhi còn nhớ nó, vừa vặn trong phủ ta cũng không có
người thích, hôm nay liền mang tới đây, đưa cho Quan ca nhi chơi."
Kiều thị thụ sủng nhược kinh: "Lễ này quá quý trọng, vương gia..."
Từ Tấn ngắt lời nói: "Cảnh Hành niên thiếu, bá mẫu không nhận, ngược
lại là bảo ta không biết nên như thế nào cùng bá phụ bá mẫu ở chung."
Kiều thị do dự nhìn về phía trượng phu.
Phó Phẩm Ngôn gật gật đầu, cười nói: "Vương gia có ý tốt, chúng ta cũng đừng khách khí."
Kiều thị liền thuận thế cảm ơn.
Từ Tấn sờ sờ đầu Quan ca nhi, cáo từ nói: "Trong phủ còn có việc, ngày khác lại đến quấy rầy."
Hai vợ chồng Phó Phẩm Ngôn cùng nhau đi ra ngoài tiễn hắn.
Đoàn người mới tới cổng Đông viện, liền thấy gã sai vặt thiếp thân của Lương Thông là Trường Võ vội vàng chạy tới, nhìn thấy có khách, vừa
nhìn thì không giàu cũng là quý, hắn thức thời thối lui đến bên cạnh cúi đầu hành lễ, nhưng trên mặt vui mừng đều không che giấu được.
Từ Tấn cũng không nhận ra hắn, liếc thấy Hứa gia lặng lẽ duỗi ra hai
ngón tay, hắn chậm rãi dừng bước lại, không quá chắc chắn hỏi: "Ngươi là tùy tùng bên cạnh Lương tổng kỳ? Bản vương hình như đã gặp qua ngươi ở
đâu."
Lương Thông võ nghệ siêu quần, đầu xuân thăng tổng kỳ chính thất phẩm, ngược lại là Phó Thần còn chưa có cơ hội tấn chức.
Trường Võ tâm tư thông thấu, vừa nghe Từ Tấn tự xưng bản vương, lập
tức quỳ xuống hành lễ: "Trường Võ thấy qua Túc vương điện hạ! Điện hạ
thế nhưng nhận ra tiểu nhân, tiểu nhân đời này coi như không sống uổng!"
Từ Tấn gật đầu.
Phó Phẩm Ngôn nhìn mặt đoán ý, cười nói: "Mấy ngày không thấy, ngươi
càng ngày càng biết nói năng, nói đi, Thiếu Cừ phái ngươi lại đây làm
cái gì?"
Trường Võ khom lưng đứng lên, toét miệng nói hỉ: "Hồi lão gia phu nhân, nãi nãi nhà ta (Phó Uyển) có tin vui..."
Còn chưa nói hết, bị Kiều thị bức thiết ngắt lời: "Thật sự? Mời lang trung nhìn qua sao?"
Trường Võ liên tục gật đầu: "Nhìn qua nhìn qua, nói là sắp hai tháng!"
Kiều thị đại hỉ, nếu không phải cố kỵ Từ Tấn ở đây, nói không chừng lập tức sẽ phân phó người chuẩn bị xe.
Từ Tấn cũng quay người hướng nhị lão chúc mừng, trở lại trên xe ngựa, trên mặt không còn tươi cười.
Lương Thiếu Cừ kia, động tác ngược lại là đủ nhanh.
Lấy ra dây Trường Mệnh chính mình tự tay biên, Từ Tấn quyết định đêm nay đi qua tìm nàng nói chuyện một chút.