Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 100 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Từ bất kỳ chỗ nào ở hoàng thành thì khoảng cách từ Túc vương phủ đến phủ Quảng Uy tướng quân đều gần hơn so với tới Cảnh Dương Hầu phủ, tình

huống bình thường, vì thuận tiện, Từ Tấn hẳn là trước đưa Phó Dung về

nhà lại tiện đường đưa Tần Vân Ngọc, miễn cho đỡ phải qua lại đường

vòng.



Nhưng hắn là vương gia, xa phu đương nhiên nghe chủ tử nhà mình, nửa

điểm nghi hoặc cũng không lộ, khẽ quát một tiếng, tiếp tục đánh xe.



Dưới thân móng ngựa đát đát, xa xa ve kêu từng trận, Phó Dung nhìn xem Tần Vân Ngọc như cũ ngủ say, buồn ngủ dần dần không còn, đối diện cửa

sổ xe sững sờ.



Giữa trưa, mặt trời trên cao chiếu chói chang, Từ Tấn vì sao muốn vòng đường xa? Không có khả năng chỉ là thuận miệng chọn.



Chẳng lẽ hắn tính toán tới tướng quân phủ sau đó trực tiếp về nhà, lại tùy tiện cử một người đưa nàng về?



Dường như chỉ có cách giải thích này.



Nghĩ như vậy, Phó Dung một lần nữa dựa vào thành xe, che mặt ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại.



Ồn ào lên, xe ngựa dừng lại.



Nha hoàn của Tần Vân Ngọc từ phía sau chạy tới, "Cô nương xuống xe đi."



Tần Vân Ngọc đang ngủ say, Phó Dung bất đắc dĩ kéo kéo tiểu cô nương,

Tần Vân Ngọc ngơ ngác ngồi một lát, triệt để tỉnh, kéo tay Phó Dung

nói: "Phó tỷ tỷ theo ta cùng nhau xuống xe đi, qua bên kia ngồi, nương ta cũng muốn gặp ngươi đâu."



Phó Dung lắc lắc đầu, thúc giục: "Không được, nhìn muội muội này, mau

trở về ngủ đi, ta cũng sớm một chút về nhà, miễn cho nương ta lo lắng."



Tần Vân Ngọc không khách sáo nữa, được tiểu nha hoàn đỡ xuống xe, thấy Từ Tấn ngồi trên lưng ngựa, vừa định mời, nghĩ tới hắn còn muốn đưa vị

hôn thê về, Tần Vân Ngọc liền cười vẫy vẫy tay, đi thẳng vào cổng nhà

mình.



Nhìn theo nàng đi vào, Phó Dung buông xuống rèm cửa, chờ Từ Tấn sắp xếp.



"Đi Cảnh Dương Hầu phủ."



Nam nhân giọng nói trầm thấp, so với ở trên bờ Định Hà thì nghe lại khàn khan thêm vài phần.



Xe ngựa một lần nữa động lên, bên cạnh vẫn như trước cùng hai con ngựa, một trước một sau.



Từ Tấn không có sớm trước hồi phủ, Phó Dung khá bất ngờ, quay đi lại

nghĩ, Từ Tấn có phải hay không nghĩ đi Hầu phủ ngồi một chút a? Người

này đối với mình lạnh như băng, đối với cha mẹ mình vẫn rất khách khí,

trước đoan ngọ mẫu thân đang do dự có nên hay không đưa quà lễ qua Túc

vương phủ, bên đó đã đem quà lễ đưa tới trước, lăng la tơ lụa, trái cây

theo mùa, khiến lão thái thái một phen ghen tị.



"Dừng xe."



Còn chưa đi ra khỏi con đường tướng quân phủ, Từ Tấn đột nhiên nhảy xuống ngựa, xe phu vội vàng ngừng lại.



"Vương gia nơi nào không thoải mái sao?" Hứa gia mau chóng chạy tới, đỡ lấy nam nhân bước chân có chút lảo đảo.



Từ Tấn tỏ ý bảo hắn buông tay, đỡ lấy yên ngựa, đứng yên chốc lát,

nói: "Không có việc gì, khả năng phơi nắng, có chút choáng đầu."



Hứa gia nghe vậy, tâm niệm xoay chuyển. Vị gia này không phải là được nuông chiều từ bé, trụ cột thân thể so ra thì mạnh hơn hắn nhiều, hắn

cỡi ngựa một đường không có việc gì, vương gia sẽ bởi phơi nắng một lúc

mà không thoải mái?



Cẩn thận quan sát hai mắt đối phương, Hứa gia thử thăm dò đề nghị:

"Vương gia thân thể ngàn vàng, không nên sơ suất, không bằng trước tới

trong xe nghỉ ngơi một chút?"



Trong xe Phó Dung dựng lỗ tai lên, kìm lòng không được nhìn về phía vị trí bên cạnh mình. Phía sau là chiếc kia xe ngựa để nha hoàn dùng,

hiện tại Mai Hương còn ở trong đó, Từ Tấn không có khả năng cùng nha

hoàn cướp xe, thật muốn ngồi xe, chỉ có thể...



Ý niệm chưa rơi, liền nghe người nọ đi tới phía bên này.



Phó Dung vội vàng dịch sang bên cạnh.



Màn xe bị Hứa gia đẩy ra, Từ Tấn nhìn cũng không nhìn cô nương trong

xe, sầm mặt bước lên, trực tiếp ở chỗ bên người Phó Dung ngồi vào, nhắm

mắt dưỡng thần, phảng phất không muốn cùng Phó Dung giải thích rốt cuộc

xảy ra chuyện gì.



Hứa gia buông rèm xuống, thay chủ tử giải thích: "Tam cô nương, vương

gia một đường bị nắng chiếu, thân thể không thoải mái, còn mời Tam cô
hắn, Từ Tấn tạm thời bỏ qua cho cô nương trên đùi, cúi đầu trêu ghẹo:

"Luyến tiếc cắn?"



Phó Dung lắc lắc đầu, buông miệng ra, nâng cổ tay hắn hỏi: "Năm ngoái

biên cho ngươi dây Trường Mệnh đâu? Ngươi nói sẽ tự mình bảo quản, nếu

như vương gia vừa mới nói vẫn không quên là sự thật, hẳn là mang ở trên

người đi?"



Nàng thần sắc nghiêm túc, trong mắt Từ Tấn lướt qua một đạo xấu hổ.



Hôm đó biết được nàng cùng An vương một mình chung đụng qua, hắn quá tức giận, đem dây Trường Mệnh kia đạp nát.



"Ta..."



"Vương gia không cần phải nói." Phó Dung cười che miệng hắn, nhân lúc

Từ Tấn sửng sốt thì linh hoạt mà dời tới trên giường bên cạnh ngồi,

sau đó đem tay đưa tới phía trước người hắn: "Hôm nay đưa dây kia đâu,

vương gia đưa cho ta."



Từ Tấn không muốn đưa.



Hắn thích phần lễ vật này, dây Trường Mệnh, hắn thích ý nghĩa của cái

tên này, chẳng sợ đời này hắn tuyệt đối sẽ không lại như vậy chết đi.



"Ngươi đừng nóng giận, cây dây kia ta cất trong phòng, nếu ngươi không tin, ngày khác ta đưa cho ngươi nhìn." Từ Tấn trong cái khó ló cái

khôn.



Phó Dung kinh ngạc nhìn hắn: "Tức giận? Tức giận cái gì a?"



Từ Tấn so với nàng còn nghi hoặc hơn: "Ngươi không phải cho rằng ta

làm mất dây kia, giận dỗi muốn thu hồi vật hôm nay đưa sao?"



Phó Dung bật cười, lập tức thở dài, âm u nói: "Cho dù vương gia thật

sự mất dây kia, ta cũng sẽ không giận, bởi vì khi đó vương gia đường đột ta, ta không phải thật lòng thích vương gia, dây Trường Mệnh cũng không phải thật tâm kết nên. Dây này không giống, phía trên là năm hạt châu

ta quý giá nhất, ta lấy ra hết đưa cho vương gia, trông mong Bồ Tát cảm

niệm thành ý, phù hộ vương gia một đời bình an. Vương gia đem dây này

đánh mất, ta mới có thể thất vọng khổ sở."



Trừ bỏ câu cuối cùng, đây xem như là Phó Dung ở trước mặt Từ Tấn nói lời thật lòng.



Từ Tấn trong lòng phức tạp, từ trong ngực lấy ra dây Trường Mệnh, dạo

dạo trên Ngọc Châu ngũ sắc, chần chờ nói: "Vậy ngươi như thế nào còn..."



Phó Dung liếc mắt quở hắn một cái, một phen cướp dây Trường Mệnh về, cúi đầu thầm nói: "Ta muốn đeo cho ngươi a, buổi sáng đã nghĩ muốn

làm."



Nàng bẽn lẽn ngượng ngùng, Từ Tấn nhìn ngây ngẩn, kìm lòng không được vươn tay.



Phó Dung đỏ mặt đem dây Trường Mệnh cầm vào đeo lên, "Chúc vương gia cả đời an khang, cùng nhật nguyệt đồng huy."



Nhìn nàng linh hoạt mà nối dây lại, Từ Tấn nắm lấy tay nàng, vừa định mở miệng, xe ngựa đột nhiên dừng lại.



Hắn nhíu mày.



Rốt cuộc tới nhà, Phó Dung rất cao hứng, nhanh chóng thu tay lại, vừa

sửa sang lại xiêm y, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vương gia đừng xuống xe, bị

người biết chúng ta cùng xe không tốt, ngày khác ngươi hãy tới tìm phụ

thân ta nói chuyện đi."



"Cũngđược." Từ Tấn thu hồi khác thường vừa rồi, chấn chỉnh tư thế ngồi.



Phó Dung khom lưng đi ra ngoài, đi tới cửa xe, nàng quay đầu lại nhìn

hắn, "Vương gia, vừa rồi ta cột dây trường mệnh cho ngươi thì trừ bỏ

chúc ngươi trường thọ, còn trong lòng yên lặng ước một cái nguyện vọng

khác."



“Nguyện vọng gì?" Giọng nàng nói quá nhỏ, Từ Tấn thân thể hơi nghiêng về phía trước.



Phó Dung mắt phượng nhìn chằm chằm vào hắn không còn nửa điểm lạnh

lùng, dịu dàng cười: "Chính là hi vọng vương gia... thôi, ta lại không

muốn nói cho ngươi."



Nói xong nhanh chóng vén màn xe lên.



Từ Tấn rốt cuộc hoàn hồn thì tiểu cô nương đã nhảy xuống, thân ảnh tinh tế bị màn xe rơi xuống che đi.



Hắn nhìn màn xe, nghe tiếng bước chân nàng càng lúc càng xa, nhắm mắt lại cười.



Thật là, trời sinh hồ ly tinh.