Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 99 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Từ Tấn luôn cho rằng, Phó Dung đối với An vương có chút tình ý, không

sâu đậm, cũng hơn đối với hắn nhiều. Cho nên cùng là vương gia, sau khi

trùng sinh Phó Dung nhiều lần cự tuyệt hắn, một lòng chạy theo An vương. Trong chuyện này hắn hơn nửa cũng có thể xác định nguyên nhân, ví như

đời trước vị trí kia khả năng rơi vào trong tay An vương, từ lúc trước

Phó Dung đã nhìn trúng An vương, nàng đối với An vương bản thân khẳng

định cũng rất ưu ái.



Nhưng vừa vặn nghe Phó Dung nói nàng là thật lòng hi vọng hắn sống lâu (trường mệnh), nghe nàng hỏi ngược chẳng lẽ nàng hy vọng hắn sớm chết,

Từ Tấn đột nhiên có một cái suy đoán khác.



Có lẽ Phó Dung trốn hắn, chỉ là bởi vì hắn chết sớm? Mà An vương vẫn sống được rất tốt?



Nàng như vậy là tìm lợi tránh hại, bởi vì việc này không chịu chấp

nhận hắn làm trượng phu, cũng còn thôi, không biết không có tội...



Nhưng nàng không nên dối gạt hắn, âm thầm chê cười nhìn hắn.



Vừa nghĩ tới đời trước chính mình ở trước mặt nàng lạnh lùng nghiêm

nghị uy phong, đời này nhiều lần lấy lòng nàng, nàng còn không hiếm lạ,

còn đem loại chuyện đó để lừa hắn, Từ Tấn liền một bụng lửa giận sôi

trào. Sau khi trùng sinh hắn liền đem nàng làm vương phi mà trông giữ,

tuy rằng động cơ không thuần khiết, nhưng cũng nghĩ tới thay nàng bảo vệ tỷ tỷ, đệ đệ. Còn nàng thì sao, nàng nhìn thấy hắn trượng phu này, thế

nhưng không có một chút hưng phấn tưởng niệm, nói dối đến thiên y vô

phùng. Thử hỏi người nam nhân nào có thể dung thứ nữ nhân của mình vô

tình, vô nghĩa không giữ nữ tắc như thế?



"Ngươi làm đau ta!"



Nam nhân tay càng nắm càng chặt, Phó Dung thật sự đau, ủy khuất mà trách mắng.



Từ Tấn bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu, chống lại ngấn lệ trong mắt Phó Dung, ánh lệ rung rưng, giống sao đêm lấp lánh.



Biết nước mắt nàng có bao nhiêu dụ hoặc có thể dỗ người, Từ Tấn mau

chóng lui về sau, nhìn dây Trường Mệnh trong tay, mặt mày lạnh tanh nói: "Những thứ khác ta cũng không để ý ngươi ném hay không ném, còn dây

Trường Mệnh, loại lễ vật này, ta thà tin là có. Hơn nữa mẫu thân bảo ta

đối tốt với ngươi, vì nể mặt mũi mẫu thân, ta tin thêm ngươi một lần."



Phó Dung cúi đầu xoa xoa tay, cắn môi không trả lời.



Từ Tấn liếc về phía tay nàng, thấy không rõ đến cùng mình đã bóp

thành cái dạng gì, nghĩ cũng không phải vấn đề lớn, xoay người nói: "Còn có chuyện gì sao?"



"Không có, vương gia cứ tùy tiện."



Phó Dung chậm rãi ngồi vào trên ghế, màn trúc vừa mới kéo lên một nửa, nhìn ra xa phong cảnh Định Hà. Gió nhẹ thổi tới, bên tai một luồng tóc

rối nhẹ nhàng phất động, giống lông vũ Đoàn Đoàn mềm mại cọ nàng, Phó

Dung tiện tay giắt vào sau tai, phát giác ra nam nhân âm u nhìn chăm

chú, nàng rũ rèm mắt xuống, như buồn bã bi thương.



Từ Tấn yên lặng nhìn, nhìn nàng sườn mặt mĩ lệ, nhìn nàng thần sắc réo rắt thảm thiết đủ để cho bất kì người đàn ông nào thương tiếc.
Từ Tấn nhìn theo các nàng lên lầu, nhìn nàng một đôi giầy thêu, dọc

theo mười bậc cầu thang mà đi lên, đến lúc nhìn không thấy nữa mới

chuyển mắt đi.



Lại ngồi một lát, phải trở về.



Phó Dung cùng Tần Vân Ngọc lên một chiếc xe ngựa, Từ Tấn cưỡi ngựa đi theo.



Trên đường không người, Tần Vân Ngọc đẩy rèm cửa ra nói chuyện với Từ

Tấn: "Tứ ca, trời nắng như vậy, ngươi cũng ra đằng sau xe ngồi đi, phơi

nắng nhiều không thoải mái a." Mùa hè buổi chiều, dường như so buổi trưa còn nóng hơn vài phần.



Từ Tấn ngồi ở trên ngựa, mắt chỉ nhìn thẳng: "Nắng như này tính cái

gì? Biểu muội ngồi yên, đừng có hết nhìn đông lại nhìn tây."



Tần Vân Ngọc bĩu bĩu môi, lười quản hắn, vừa quay đầu thấy Phó Dung đã nhắm mắt ngủ.



Tần Vân Ngọc cũng có chút mệt nhọc, không có lên tiếng quấy rầy, Phó Dung dựa vào góc xe bên trái, nàng liền dựa vào bên phải.



Xe ngựa đi chậm rãi, nhẹ nhàng xóc nảy càng khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ, không bao lâu, hai cô nương đều ngủ rồi.



Bên trong không có một chút động tĩnh, Từ Tấn trong lòng kỳ quái, lặng lẽ hướng cửa sổ xe tới gần một chút, yên lặng một lát, rốt cuộc có gió

thổi đến, đem rèm cửa xốc lên một khe hở nhỏ. Hắn ghé mắt nhìn qua, ánh

mắt trước tiên lướt qua Tần Vân Ngọc nhìn về phía bên trong, rèm cửa rơi xuống ngăn trở tầm mắt, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào. Làn gió lại

vén màn xe lên, hắn nhìn thấy hắn vị hôn thê tựa nghiêng vào xe ngủ, mặt nghiêng nghiêng, môi nhỏ khẽ hé, đang ngủ say, xe ngựa xóc nảy, thân

thể nàng cũng rung động theo, đặc biệt là vạt áo nơi đó...



Từ Tấn trên người đột nhiên bốc hỏa.



Đã bao nhiêu lâu không chạm vào nàng? Suốt cả một năm đi?



Không chạm vào nàng, là muốn cho nàng biết hắn tức giận, hắn không

thích nàng, làm cho nàng lo lắng hãi hùng, sợ tương lai phu quân vắng vẻ nàng. Nhưng nàng dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, ăn ngon uống tốt, hiện tại biết rõ hắn ở bên ngoài, nàng thế nhưng còn ngủ được?

Nàng thật sự biết sợ sao? Có phải hay không bởi vì mẫu thân thích nàng,

lại nhìn hắn thu lễ vật của nàng, nàng liền bình chân như vại?



Hắn sủng nàng, nàng dương dương đắc ý, hắn lạnh nhạt nàng, nàng không

tim không phổi, vô luận hắn làm gì nàng đều sống tốt, vậy hắn đến cùng

vì sao muốn nhẫn nhịn, vì sao muốn vất vả chính mình? (Lời editor: vì

yêu chứ còn gì nữa)



Nắm chặt dây cương, Từ Tấn nhắm mắt lại, bình phục lửa giận trong lòng, không để cho mình xúc động.



Bây giờ không phải thời điểm đúng.



"Vương gia, đưa vị cô nương nào hồi phủ trước?" Mới đến cổng thành thì xe phu thấp giọng hỏi.



Phó Dung dụi dụi mắt, tỉnh lại, mờ mịt nghe được âm thanh Từ Tấn hơi có vẻ khàn khàn: "Tướng quân phủ."