Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 98 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Phó Dung hôm nay mặc bối tử trang hoa màu liễu xanh, phía dưới một bộ
quần trắng trang nhã, thướt tha từ đầu cầu thang đi tới, như là một
luồng gió mát trong mùa hè, khiến người nhìn vui vẻ thoải mái.
Thôi Oản, Tần Vân Ngọc hai tỷ muội sóng vai ngồi phía dưới bên tay
phải Thục phi, thấy nàng đi lên, cùng nhau đứng dậy, cười gọi "Phó tỷ
tỷ".
Phó Dung gương mặt thanh tú ửng đỏ, gật gật đầu, cúi đầu hướng Thục
phi hành lễ, lông mi thật dài khẽ rung động, không dám nhìn phía bên
trái Thục phi.
Thục phi yêu hoa, hiện giờ có được con dâu như hoa như ngọc, người
cũng ôn nhu nhu thuận, đó là thích từ trong tư tưởng, đợi Phó Dung đứng
thẳng lên, nàng chỉ vào nhi tử vẫn như cũ quay đầu nhìn song, hướng Phó
Dung giải thích: "Cảnh Hành bọn họ đợi lát nữa mới đi qua tỷ thí đâu,
liền trước hết đến bên này ngồi một chút, sắp thành người trong nhà,
Nùng Nùng đừng câu thúc."
Phó Dung đầu rũ thấp thêm một phần, quay người hướng Từ Tấn hành lễ: "Gặp qua vương gia."
Từ Tấn rốt cuộc đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ dời trở về, nhìn về phía
vị hôn thê của mình, mặt không biểu cảm, giống như quan sát người xa lạ.
Tiểu cô nương mười lăm tuổi đứng cách vài bước chân, gió sông bên
ngoài thổi tới, nàng váy dài một bên lướt nhẹ, lộ ra một đôi giầy thêu
màu hồng, mặt trên đính một đóa mẫu đơn nhỏ hồng hồng, mũi giày hơi hếch lên, hoạt bát hoạt bát. Quần trắng phía trên, hai tay nàng tự nhiên rũ
xuống, ngón giữa tay phải đeo nhẫn màu phỉ thúy, mười ngón tinh tế trắng nõn, ống tay áo có thải tuyến lộ ra, Từ Tấn ánh mắt ở đó dừng lại chốc
lát, tiếp tục hướng lên trên, liên tiếp đảo qua cái cổ tuyết trắng oánh
nhuận, khuôn mặt đẹp trong trắng lộ hồng...
So với hồi tháng giêng, vóc dáng cao hơn, người dường như nở nang thêm chút.
Vừa nhìn liền biết, nàng những ngày này cho dù không có vì gả cho hắn mà tâm hoa nộ phóng, cũng chưa từng bởi vì bỏ lỡ người nọ mà cơm nước
không màng.
Chẳng quá là nữ nhân thức thời thôi.
Từ Tấn đứng lên, hướng Thục phi nói: "Nương, ta đi ra ngoài nhìn xem."
"Ngồi xuống, bên ngoài có gì đáng xem." Thục phi ngẩng đầu trừng hắn, mắt mang uy hiếp.
Bên kia Tần Vân Ngọc ồn ào nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Tứ ca gấp cái gì
a, Phó tỷ tỷ vừa đến ngươi liền đi, chớ không phải là thẹn thùng?"
Từ Tấn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, lại ngồi xuống.
Thục phi lưu lại vị trí bên người cho Phó Dung, lúc này vẫy tay tỏ ý
bảo Phó Dung ngồi lại đây, nắm tay nàng hỏi: "Dùng điểm tâm chưa?"
Nàng ngôn ngữ thân thiết, Phó Dung thả lỏng không ít, cười nói: "Đã
dùng qua. Trên đường nghe nói nương nương rất sớm đã khởi hành, ta trong lòng băn khoăn, làm sao có thể nương nương dậy từ hửng sáng, ta lại ở
nhà ngủ nướng? Tiến vào nhìn đến ngài, mới biết được các nàng lừa ta
đâu, nương nương mặt mày rạng rỡ, rõ ràng là ngủ no mới dậy."
Thục phi cùng Phó Dung không quen, lần trước Phó Dung tiến cung lại có chút câu nệ, bởi vậy Thục phi cũng không tính hiểu biết tính tình Phó
Dung, mới bắt đầu còn làm Phó Dung thật sự băn khoăn, Phó Dung vừa nói
xong, nàng mới phản ứng lại, tiểu cô nương là khen nàng khí sắc tốt đâu, nhất thời bật cười, nghiêng đầu nhìn Từ Tấn: "Nghe thấy không, Nùng
Nùng miệng này thật là ngọt, so với hai muội muội ngươi còn có thể dỗ
người."
Miệng ngọt...
Từ Tấn kìm lòng không được lại nhìn về phía Phó Dung.
Vừa vặn Phó Dung cũng lặng lẽ liếc về phía hắn, ánh mắt đụng tới, Phó
Dung như bị con thỏ kinh hãi lập tức rũ xuống rèm mắt, môi đỏ nhấp nhẹ,
giống Quan ca nhi làm sai chuyện thì không dám nhìn thẳng mẫu thân, bộ
dáng chột dạ sợ hãi bị mắng.
Từ Tấn chuyển mắt đi.
Nàng quả thật nên sợ hãi, trước đó đã mắng hắn có thù tất báo, hiện
giờ lại phải về bên cạnh hắn, nàng khẳng định sợ hắn vắng vẻ nàng đi?
Nhưng nàng vô luận như thế nào đều không tưởng được, hắn chân chính không vui nàng điều gì.
Thục phi đem hai người biểu hiện nhìn ở trong mắt, càng thêm cảm thấy
nhi tử không thông suốt, liếc mắt trừng Từ Tấn một cái, quay lại nói
chuyện với Phó Dung.
Trò chuyện mãi một lúc, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân
gấp gáp bịch bịch bịch, rất nhanh một thiếu niên lang mặc hoa phục chạy
tới: "Tứ ca, tỷ thí sắp sửa bắt đầu, ngươi thế nào vẫn còn ở ngồi bên
này? Nhanh lên thuyền rồng chuẩn bị đi, Nhị ca nói ngươi sợ chiến đâu!
Lên đến nơi, mới phát hiện trong nhã các có thêm cô nương, Từ Hạo hai
tỷ tỷ mời ngươi đi lên, dường như muốn cùng ngươi hỏi thăm linh hồ
kia."
Từ Tấn tim đập bỗng nhiên có chút nhanh.
Rốt cuộc nhịn không được sao?
Hắn ngồi không động, lúc Tần Vân Ngọc nghi hoặc nhíu mày thì mới đứng
lên: "Ta nghe Phó nhị thiếu gia nhắc tới, đệ đệ hắn Quan ca nhi rất
thích hồ ly, nàng hơn nửa cũng là thay đệ đệ hỏi thăm. Nếu nàng đã hỏi,
ta liền đi lên trả lời nàng vài câu, chỉ là việc này truyền ra ngoài
không ổn, biểu muội..."
"Ta biết ta biết, ta mới sẽ không nói lung tung, Tứ ca mau lên đi thôi!" Tần Vân Ngọc nháy nháy mắt địa đạo.
Từ Tấn vẻ mặt bất đắc dĩ, hướng cầu thang đi đến.
Tới mái nhà, nhìn thấy nàng đưa lưng về phía bên này ngồi trước cửa
sổ, gió nhẹ xuyên thấu qua khe hở màn trúc thổi vào, sợi tóc nàng giương nhẹ.
Nàng muốn nói với hắn cái gì?
Từ Tấn đanh mặt đi qua, ngồi vào chỗ đối diện Phó Dung, "Ngươi tìm ta?"
Phó Dung ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn ánh mắt trong trẻo, nàng cúi
đầu, nắm chặt ngón tay hỏi: "Năm ngoái, đầu tiên là bởi vì Ngô thế tử,
vương gia giận dỗi rời đi, sau đó ta lại sơ ý lộ ra tin tức Giải Độc
hoàn... Ta biết vương gia sớm đã quên ta, ta cũng không dám mong muốn
xa vời vương gia còn có thể giống như trước đây đối với ta tốt, chỉ là,
đại hôn gần tới, ta, ta muốn hỏi xem vương gia, ngươi còn chịu tha thứ
cho ta sao?"
Âm thanh sợ hãi, thấp thỏm bất an.
Từ Tấn trầm mặc, mãi một lúc mới nói: "Bản vương không nhỏ mọn như vậy."
Hắn biết nàng đối với Ngô Bạch Khởi vô tình, cũng biết Từ Diệu Thành là người kín miệng.
Phó Dung như nghe âm thanh của trời, vui mừng ngẩng đầu: "Nói như vậy, vương gia không giận ta?"
Từ Tấn chuyển mắt đi.
Phó Dung hiểu được, không tức giận không có nghĩa là thích nàng như
trước đây, nhưng Từ Tấn không có triệt để vắng vẻ nàng, nàng liền có tin tưởng, nhăn nhó một lát, đỏ mặt nói: "Vương gia, đoan ngọ vương phủ đưa quà lễ tới, ta nghe nói xong, cũng chuẩn bị cho vương gia một phần lễ
vật..."
Nói xong lại cúi đầu.
Cho hắn lễ vật?
Từ Tấn khá bất ngờ, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nàng, đợi nàng lấy
ra, chờ nửa ngày không thấy nàng động tác, cau mày nói: "Lễ gì?"
Nguyện ý thu nhận, mới có thể tò mò.
Phó Dung càng thêm không sợ, chậm rãi tuột dây Trường Mệnh trên cổ tay ra, nâng lên đưa tới trước mặt nam nhân, thành thành thật thật nói:
"Không giấu vương gia, lần trước đưa vương gia dây kia, bởi vì vương gia luôn là ban đêm tới, ta trong lòng bực vương gia, thời điểm kết dây
không phải rất chân thành..."
Còn chưa nói hết đâu, phát hiện nam nhân trong mắt phượng lấp lóe ánh
sáng hung dữ, Phó Dung vội vàng nhuyễn giọng giải thích: "Vương gia yên
tâm, cùng dây này không giống nhau, ta xâu mỗi một hạt châu đều ở trong
lòng cầu Bồ Tát một lần, cầu Bồ Tát phù hộ vương gia phúc thọ vô
cương..."
"Ta làm sao biết thời điểm ngươi xâu dây, trong lòng đến cùng niệm cái gì?" Đã trải qua một lần, Từ Tấn mới sẽ không tin hoa ngôn xảo ngữ của
nàng.
"Vậy ngươi nói ta vì sao không thành tâm?" Nam nhân quay đi rồi, Phó
Dung như cũ ngồi yên ổn, trong lời nói lại mang theo khóc nấc: "Thánh
chỉ đã hạ, vương gia chẳng bao lâu sẽ trở thành phu quân của ta, ta cầu
Bồ Tát phù hộ vương gia sống lâu trăm tuổi có cái gì không đúng sao?
Chẳng lẽ ta hi vọng vương gia đoản mệnh?"
Từ Tấn bước chân khựng lại.
Phó Dung vụng trộm liếc nhìn bóng dáng hắn một cái, nước mắt rơi
xuống: "Vương gia không tin ta, ta không có gì để nói, dây Trường Mệnh
này coi như là ta làm rơi đi, ta đây liền vứt đi!" Nói xong đưa tay ra
túm mành thừng.
Màn trúc rủ xuống rất nhiều, giật mạnh mành thừng hai cái mới lộ ra một tia cửa sổ.
Phía sau chậm chạp không có động tĩnh, Phó Dung cười lạnh, một phen đem màn trúc nâng lên hơn nửa.
Lúc nàng chuẩn bị vươn tay đem dây Trường Mệnh ném ra ngoài cửa sổ thì Từ Tấn tay như cơn gió kéo lại, giữ chặt nàng.