Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 97 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Từ Tấn rời đi rồi, Phó Dung lại bồi Thục phi hàn huyên một lúc, mắt thấy mặt trời càng ngày càng cao, nàng uyển chuyển chào từ giã.



Thục phi lưu nàng ở Chiêu Ninh cung dùng cơm.



Phó Dung áy náy nói: "Nương nương ưu ái, ta cũng muốn lưu lại bồi

ngài, chỉ là hôm nay ta lần đầu tiên đến gặp nương nương, gia mẫu so với ta còn lo lắng hơn, ta nghĩ sớm một chút trở về nói cho nàng biết nương nương người tốt cỡ nào, miễn cho nàng ở trong nhà suy nghĩ miên man, sợ ta không hiểu quy củ chọc nương nương mất hứng."



Quả thật là đạo lý này, Thục phi liền tự mình đưa Phó Dung đi ra

ngoài, vừa đi vừa nói: "Hôm nay để ngươi trở về, lần sau nói cái gì cũng phải lưu lại. Đúng rồi, đoan ngọ Hoàng Thượng muốn làm đấu thuyền rồng

lớn, Cảnh Hành bọn họ vài vị vương gia cũng muốn lên thuyền tỷ thí, đến

lúc đó ta phái người đi đón ngươi, chúng ta cùng nhau xem. Lần trước

Cảnh Hành kém Khang vương một bậc, năm nay có ngươi cổ động cho hắn, nói không chừng liền thắng đây."



Phó Dung cúi đầu giả xấu hổ: "Ngài lại như vậy nói..."



Thục phi cùng Thôi Oản cùng nhau cười nàng.



Nhìn hai chủ tớ theo cung nữ đi xa, Thục phi hướng Thôi Oản cảm khái

nói: "Tứ ca ngươi có phúc khí, Nùng Nùng là cô nương tốt cỡ nào a."



Thôi Oản cười nói: "Đúng vậy, ta cũng thích Phó tỷ tỷ, chính là Tứ ca hắn... Cũng không biết có phải là lời thật lòng."



Thục phi nhíu nhíu mày, quyết định ngày khác gọi nhi tử lại đây lại thật tốt lải nhải lải nhải.



Bên kia Phó Dung lên xe ngựa, nhẹ giọng phân phó Mai Hương: "Hôm nay

coi như vương gia không đến, trở về phu nhân hỏi tới, ngươi đừng hở

miệng."



Mai Hương hiểu được, ngược lại trấn an nàng: "Cô nương cũng đừng để

trong lòng, vương gia cùng cô nương không quen, đợi cô nương vào phủ,

vương gia khẳng định sẽ thích cô nương."



Nàng cùng cô nương ra ngoài cơ hội không nhiều, hôm nay phía trước,

nàng chưa từng thấy Túc vương. Vừa mới ở phía sau tấm bình phong nhìn

thấy Túc vương, không khỏi mà thay cô nương cao hứng, ai ngờ Túc vương

bộ dạng tốt, lại một lời nói ra như vậy. Mai Hương thật sự thay cô nương nhà mình ủy khuất, nhưng nàng không thể thêm mắm dậm muối, miễn cho cô

nương đối với vương gia oán khí càng sâu, sau khi kết hôn giận dỗi.



Đó là vương gia a, đối mặt với vương gia, cô nương cũng không thể tùy tiện bày ra tiểu tính tình.



Phó Dung cười cười, dựa vào thành xe, quạt tròn nhẹ lay động, nhắm mắt dưỡng thần.



Trở lại Hầu phủ, xuống xe liền thấy Tống ma ma bên cạnh lão thái thái

chờ ở trước cửa, nhìn thấy các nàng trên mặt lập tức vẻ mặt ra một đống

nếp nhăn: "Tam cô nương đã trở lại rồi, lão thái thái mong mãi, mau

theo lão nô đi thôi, phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân đều tại Ngũ

Phúc đường đợi tin tức đâu, chỉ sợ cô nương ở trong cung chấn kinh."



"Đã để ma ma chờ lâu." Mặt trời đã cao, Phó Dung đong đưa cây quạt đi

về phía trước, Mai Hương bung dù theo tại bên cạnh nàng. Vòng qua tường

xây làm bình phong ở cổng, trước mặt gặp hai bà mụ thô sử đứng ở nhuyễn

kiệu bên cạnh chờ, Phó Dung kinh ngạc quay đầu: "Ma ma thật là săn sóc,

biết ta mệt rồi."



Tống ma ma cười nói: "Chăm sóc cô nương, lão thái thái sớm đã định, cố ý dặn dò lão nô chuẩn bị."



"Vẫn là lão thái thái đau lòng chúng ta." Phó Dung gật gật đầu, quay

người thì ánh mắt thận trọng quét qua nhuyễn kiệu, lão thái thái có lẽ

sẽ không ngu ngốc động tay chân ở loại chuyện này, nhưng Phó Dung vẫn

nghĩ kiểm tra một chút, miễn cho ngồi lên đó đột nhiên rớt xuống, ngộ

nhỡ bị thương mặt thì làm thế nào đây?



Thoạt nhìn dường như không có vấn đề, Phó Dung thong dong ngồi lên,

nghiêng đầu tiếp đón Tống ma ma: "Mai Hương bung dù, ma ma lại đây đỡ ta đi? Trời nóng, vừa mới ngồi một đường xe ngựa, ta có chút choáng đầu."




Đây là năm hạt châu tốt nhất nàng thu thập từ nhỏ đến lớn a, thật không muốn đưa hắn.



Bất quá nghĩ tới tương lai còn có thể đem hộp ngũ sắc trân châu kia củaTừ Tấn dỗ trở về, Phó Dung liền không để tâm.



Mùng năm ngày này, trời còn chưa sáng hẳn, Chiêu Ninh cung phái xe ngựa tới trước cửa Cảnh Dương Hầu phủ.



Tiểu cung nữ cùng xe tới đây cười nói với Phó Dung: "Cô nương, Hoàng

Thượng cùng vài vị nương nương đã tới ngoài thành, nương nương đau lòng

cô nương, không cho cô nương khởi hành sớm, bằng không chỉ riêng đợi

nghi thức thị vệ phía trước ra khỏi thành đều phải đến một hai canh giờ

đâu, hiện tại cổng thành không bị chặn, cô nương trực tiếp tới bờ sông

là có thể cùng nương nương tụ hợp."



"Nương nương thật tốt." Phần này săn sóc, so với châu báu trân quý cái gì còn làm Phó Dung ấm lòng hơn.



Tiểu cung nữ gật đầu, dọc theo đường đi nói với Phó Dung chuyện Thục phi tốt rất nhiều.



Chậm rãi, phía trước có tiếng người ồn ào truyền tới.



Không cần nhìn cũng biết, Định Hà ngay tại phía trước, trung gian xe

ngựa lại dừng một lần, thị vệ kiểm tra lệnh bài sau đó mới cho đi.



"Cô nương, xuống xe đi."



Tiểu cung nữ đi xuống trước, cùng Mai Hương cùng nhau đứng ở trước xe đón nàng.



Phó Dung chính chính đội mũ che, chậm rãi xuống xe.



Trên bờ Định Hà, từng chiếc từng chiếc thuyền hoa song song neo đỗ, khí thế tráng lệ, nguy nga.



Tiểu cung nữ ở phía trước dẫn đường, Phó Dung tùy ý quan sát những thuyền hoa kia, nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt đọng lại.



Ở giữa chiếc thuyền hoa khí phái nhất đương nhiên là Gia Hòa đế cùng

Hoàng Hậu, tả hữu hai bên các có một chiếc hơi nhỏ chút, Hứa gia liền

đứng ở bên trái trong chiếc thuyền hoa kia, gió sông thổi phất lên y bào hắn, hắn lù lù không động, như người thủ vệ trên thuyền.



Không cần nói, Từ Tấn khẳng định cũng ở trên thuyền.



Phó Dung lặng lẽ chuyển chuyển dây Trường Mệnh trên cổ tay.



Nàng dường như, có bốn tháng không cùng Từ Tấn đối mặt đi?



"Cô nương chậm một chút đi." Lên thuyền, tới cầu thang thông về phía

nhã các 2 tầng phía trước, tiểu cung nữ quay người, nhẹ giọng dặn dò.



Phó Dung gật đầu, lấy xuống mũ che đưa cho Mai Hương, giơ tay sửa sang tóc mai, từng bước từng bước bước lên.



Bậc thềm gỗ, bước chân lại nhẹ cũng sẽ phát ra âm thanh, một tiếng một tiếng, không vội không chậm.



Thục phi cười nhìn về phía nhi tử ngồi ở một bên.



Từ Tấn nghiêng đầu, đứng quan sát mặt nước từ xa, phảng phất đối mặt với vị hôn thê sắp lên tới nơi, không hề có hứng thú.



"Thấy qua nương nương, lại để cho ngài phí tâm."



Có thân ảnh quần trắng đi tới bên cạnh, có thanh âm quen thuộc kiều nhuyễn truyền vào trong tai.



Từ Tấn tim đập trật một nhịp.



Ma xui quỷ khiến, nghĩ tới cá chua ngọt.



Năm ngoái trên tầng thượngThanh Phong các, trong miệng nàng nếm qua, chua ngọt mùi vị.