Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 96 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Lòng thích cái đẹp người người đều có, Thục phi cũng không ngoại lệ,
thấy con dâu tương lai da thịt như ngọc, bộ dáng như hoa, tựa nhiên như
tiên nữ từ cửu thiên dao trì bay xuống, bẽn lẽn ngượng ngùng, mỉm cười
ngây thơ lại nhã nhặn, vừa thấy liền thích, ôn nhu kêu: "Mau vào trong
phòng, cẩn thận đừng phơi ngoài trời."
Thục phi nhu hòa làm cho Phó Dung kinh ngạc.
Tuyển phi ngày đó nàng chờ ở ngoài lương đình thì xa xa liếc mắt nhìn
qua Thục phi, có thể sinh ra Từ Tấn như vậy, Thục phi mĩ mạo không thể
nghi ngờ, đoan trang ung dung như Hoàng Hậu, kiều diễm quyến rũ như Đoan phi. Thục phi chỉ riêng một thân quần áo bình thường không có gì lạ,
cùng các nàng ngồi một chỗ, cũng không thua kém nửa phần.
Lúc ấy Phó Dung không dám nhìn nhiều, sau khi vào lương đình càng
buông mi thu liễm, bây giờ cách gần hơn, Thục phi vừa mở miệng, phảng
phất có gió xuân ôn hòa thổi tới trước mặt, xua tan trong lòng nàng khẩn trương bất an.
Phó Dung bản năng mà cảm thấy, Thục phi hẳn phải là mộtngười rất dễ gần.
Nhưng nàng quả thực là sợ hai chữ "Mẹ chồng", thà rằng cẩn thận là
vàng, quy củ hướng Thục phi bái xuống: "Tiểu nữ Phó Dung, gặp qua Thục
phi nương nương."
Đây là lễ nghĩa, Thục phi bất đắc dĩ cười cười, đi qua đem người đỡ
dậy, nắm tay Phó Dung đi vào trong, "Trời vừa hửng sáng liền đem ngươi
gọi vào cung, rất mệt đi? Sau này chúng ta chính là người một nhà, đến
ta bên này không cần khách sáo, ngươi nhìn ta cũng không thích làm dáng
vẻ nương nương, ngươi liền đem ta làm bá mẫu bình thường nhìn đi."
Đi chưa được mấy bước, phát hiện lòng bàn tay cô nương đổ mồ hôi, Thục phi âm thầm buồn cười, đến cùng số tuổi nhỏ, lần đầu thấy mẹ chồng nào
có không khẩn trương?
"Ngồi đi ngồi đi, Oản Oản cũng ngồi lại đây." Tự tay dắt theo Phó
Dung ngồi tại bên giường, Thục phi tỏ ý bảo Thôi Oản cũng lại ngồi.
Thôi Oản lắc lắc đầu, cố ý ngồi ở bệ cửa sổ bên kia: "Bác trước cùng Phó tỷ tỷ trò chuyện đi, chúng ta đã từng gặp nhau,không vội."
Cháu gái từ nhỏ hiểu chuyện, Thục phi không để ý nàng nữa, chăm chú
nghiêm túc quan sát Phó Dung, càng nhìn càng thích, "Nghe nói ngươi nhũ
danh gọi là Nùng Nùng?"
Phó Dung nhìn chính mình như cũ bị chuẩn mẹ chồng nắm tay, có chút
ngại ngùng mà giải thích: "Hồi nhỏ mồm miệng không rõ, đem Dung kêu
thành Nùng, nương ta vẫn bảo ta như vậy."
Thục phi khoát khoát tay: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta cùng Phó tỷ tỷ ngươi nói riêng vài câu."
Thôi Oản lo lắng hốt hoảng mà đi ra ngoài.
Không cần Thục phi mời, Phó Dung liền cùng Mai Hương từ phía sau tấm
bình phong đi ra, Mai Hương thức thời mà đi ra ngoài, Phó Dung thì đi
tới bên người Thục phi, cúi đầu nhận lỗi: "Nương nương đừng giận vương
gia, như ngài đã nói, vương gia cùng ta chưa từng gặp nhiều, không để
tâm là rất bình thường a. Có thể được nương nương ưu ái, Nùng Nùng đã
rất thoả mãn, nếu là bởi vì ta hại ngài cùng vương gia tức giận, ta sẽ
ăn ngủ không yên."
Nàng mặt mày bình tĩnh, gương mặt thanh tú trong trắng lộ hồng, nhu thuận, cũng không phải miễn cưỡng cười vui.
Như vậy khéo hiểu lòng người, Thục phi càng thích, kéo tay Phó Dung
lên thở dài: "Cảnh Hành từ nhỏ đã như vậy, trong lòng có thích, cũng
không chịu dễ dàng nói ra miệng. Nùng Nùng đừng coi lời của hắn là thật, hắn nếu thật không thích ngươi, tuyệt đối sẽ không đáp ứng mối hôn sự
này, tựa như Thất thúc hắn, hai người kém nhau một tuổi, đều là thà
thiếu không ẩu."
Phó Dung đỏ mặt gật đầu: "Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta hiểu được."
Nàng tin tưởng Từ Tấn vừa mới nói ra toàn bộ là từ gan ruột, hắn như
vậy lãnh đạm đối với nàng, tuyệt đối sẽ không chủ động cầu hôn nữa,
nhưng nàng cũng đồng ý Thục phi đã nói, Từ Tấn quả thật là thà thiếu
không ẩu, đời trước hắn tới chết cũng chỉ có nàng một người thiếp thất,
không phải ánh mắt quá cao là gì? Mĩ nhân dung mạo, tầm thường quả thật
khó vào mắt hắn đi?
Cho nên Từ Tấn sẽ không chủ động cầu hôn, người khác đem nàng tặng cho hắn thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Hắn cam lòng cự tuyệt bỏ được sao?
Nam nhân ở bên trong màn giường tham lam vô sỉ, đòi hỏi vô độ, Phó
Dung nhớ rõ ràng rành mạch. Chính vì vậy, nàng chưa bao giờ lo lắng
chính mình sẽ không thu phục được Từ Tấn, Từ Tấn còn chịu thấy nàng,
nàng sẽ không sợ hắn không muốn. Huống chi có Thục phi che chở như thế,
Phó Dung không còn lo lắng buồn phiền, có thể thanh thản ổn định ứng
phó Từ Tấn một người.
Hôm nay hắn để Mai Hương thấy nàng bất công bị hắn tổn thương, ngày
khác Phó Dung cũng sẽ làm cho bọn nha hoàn cười hắn trời sinh mặt dày.