Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 95 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Thánh chỉ ban xuống được mấy ngày, người của Lễ bộ cùng Thái Thường tự liền đến Cảnh Dương Hầu phủ.



Túc vương đại hôn đã định ngày tốt, cuối tháng 7 nạp Cát hạ sính, trước Trung Thu chính thức thành hôn.



Tính toán đâu ra đấy, thời gian thiếu nữ khuê các của Phó Dung cũng chỉ còn bốn tháng.



Trong bốn tháng này, còn có vô số sự tình vụn vặt chờ nàng làm. Không

nói đến việc xem sổ sách học quản gia, chính là tùy thời làm trang phục

mới, Phó Dung bình thường làm loại việc này đều thấy vui mừng, nhưng làm quần áo nhiều đến mức nàng phải đứng nửa ngày cho thợ may đo kích cỡ

thì cũng sẽ phiền chán.



Phó Dung chỉ là thân thể mệt, Kiều thị thì lại muốn đi qua chính viện

cùng Lâm thị, lão thái thái thương lượng chuẩn bị tiệc mời, lại còn muốn bận tâm giáo nữ nhi.



Nàng cũng không biết nữ nhi đời trước đã gả hai lần, cũng không biết

nữ nhi sớm đem những dặn dò về đạo làm thê thiếp đều nhớ thuộc làu, bởi

vậy vừa được nhàn rỗi liền đến gần bên người Phó Dung, từng chút từng

chút một dạy nàng đạo chung sống cùng trượng phu sau khi kết hôn. Rể của tam nữ là vương gia, cùng con rể kia không giống nhau tự nhiên nàng

cũng tương ứng mà thay đổi dặn dò.



Nàng trong thời gian ngắn nhắc tới Từ Tấn quá nhiều lần, gần như mỗi

câu đều sẽ mang theo Từ Tấn, thế cho nên Đoàn Đoàn học được kêu hai chữ

"Nùng Nùng" sau đó một ngày này hai mẹ con một người nghiêm túc nói, một người giả vờ dụng tâm nghe thì Đoàn Đoàn đột nhiên vỗ cánh hô tiếng

"Vương gia".



Kiều thị cùng Phó Dung đều ngây ngẩn, nhất tề quay đầu nhìn về phía lồng chim bên trong cái quả cầu mầu xanh.



"Vương gia!"



Đoàn Đoàn từ trên nhánh cây nhảy xuống dưới, dọc theo lồng chim chuyển một vòng, cái đầu nhỏ hất lên: "Vương gia! Nùng Nùng! Nghe lời!"



Kiều thị trố mắt.



Phó Dung cao hứng sủng vật càng ngày càng thông minh, lại không nhịn

được phì cười, nhân cơ hội làm nũng khuyên mẫu thân: "Nương ngươi mau

ngừng nói, ngươi nghe xem, cả Đoàn Đoàn đều nhớ kỹ, ta có thể không nhớ

được sao? Ngươi lại nói tiếp, Đoàn Đoàn đều học được, tương lai tới bên

kia cũng nói lung tung, bị vương gia nghe được còn không chê cười nhà

chúng ta a?"



Kiều thị buồn bực, nàng thật sự nói rất nhiều lần sao?



Bất luận như thế nào, kiêng kị con vẹt nhỏ này sắp muốn thành tinh, Kiều thị cuối cùng cũng thu liễm chút.



Lỗ tai rốt cuộc thanh tĩnh, Phó Dung thanh thản ổn định ở trong phòng thêu đồ cưới.
Có giọt nước đọng trên mặt cánh hoa, lung lay sắp rơi, Thôi Oản nhìn

chằm chằm vào giọt nước kia, đi theo trêu ghẹo nói: "Tứ ca thật là, có

chuyện gì đều giấu ở trong long, không nói cho chúng ta, tựa như lần

này, nếu không phải là tuyển phi chỉ hôn, ta đều không biết hắn thích

Phó tỷ tỷ đâu, lần trước ở tướng quân phủ cũng không có nhìn ra."



"Tướng quân phủ?" Thục phi kinh ngạc nhìn nàng.



Thôi Oản cười đem tình hình ngày đó kể lại một lần, "Phó tỷ tỷ kêu

Tần nhị ca hỗ trợ, Tần nhị ca khả năng không nghe thấy, cùng Tứ ca rời

đi, ca ca ta tiến lên khuyên bảo Ngô thế tử, làm Phó tỷ tỷ khi lên bờ, sợ bóng sợ gió một trận."



Thục phi nghe buồn bực. Nhi tử đã cầu hôn người ta, như thế nào không

giúp giải vây a? Không phải trước đó đã biết hắn có thể tới gần Phó cô

nương sao? Như thế cặp đôi trời định, chẳng lẽ nhi tử chỉ nhìn trúng

điểm Phó cô nương có thể cho hắn tới gần, cũng không có thích nàng, bởi

vậy đối Phó cô nương không quản không lo?



Nghĩ tới nhi tử nói tới con dâu thì thần sắc lạnh lùng dửng dưng, Thục phi càng thêm khẳng định suy đoán của mình, âm thầm lắc đầu.



Tiểu tử ngốc quá không hiểu thương hương tiếc ngọc.



Cho dù không thích, đều quyết định cưới về nhà, cũng nên giúp một phen mới đúng.



Nghĩ như vậy, còn chưa nhìn thấy Phó Dung đâu, Thục phi trước có sẵn

một tia áy náy. Tính tình nhi tử không có ai so với nàng rõ ràng hơn,

nếu hắn không sửa đổi tính tình, kia lại phiền muộn lại lạnh thối, sau

khi kết hôn tương lai con dâu sợ là phải chịu ủy khuất.



"Nương nương, Phó cô nương tới." Tiểu cung nữ bước nhẹ vào trong, giòn tiếng bẩm báo.



Thục phi đại hỉ, vội vàng dẫn Thôi Oản đi ra ngoài đón khách, mới đi

tới cửa, liền thấy hai tiểu cô nương đứng trong viện, người đi trước

thân ảnh màu hồng tinh tế thướt tha, đang quay đầu cùng nha hoàn nói gì

đó, nghe được tiếng bước chân các nàng, nàng quay đầu sang, lộ ra một

khuôn mặt có thể cho mẫu đơn khắp vườn đều thất sắc.



Thục phi ngừng bước chân lại.



Đầu hè nắng sớm tươi đẹp mà không chướng mắt, nàng nhìn tiểu cô nương

hướng nàng lộ ra một nụ cười khẽ thoáng mang e lệ, phảng phất như hoa

nở.



Một cô nương tốt như vậy, nhi tử thế nhưng còn có thể trơ mắt nhìn nàng bị người khi dễ?