Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 103 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Phó Dung ngơ ngác nhìn Từ Tấn hướng cổ tay nàng buộc dây Trường Mệnh, vụng về hậu đậu.



Ngày đó ở trong xe ngựa, vì muốn dời đi tâm tư háo sắc của hắn, nàng

thuận miệng hỏi hắn chuyện dây Trường Mệnh, Từ Tấn nói lắp một chút, Phó Dung liền đoán được Từ Tấn hơn nửa đem phần lễ vật kia ném tới cái xó nào, không nghĩ hắn thế nhưng còn thật lưu lại, trả về đưa cho nàng.



Bất quá Phó Dung thực thích, năm hạt trân châu kia là đồ tốt a, so với của nàng còn tốt hơn, mở ra lại có thể để thành một hộp tràn đầy.



Từ Tấn vẫn cúi gằm mặt, nhẹ nhàng kéo chặt sợi day, buộc vào tốt rồi,

hắn nâng cổ tay trắng mịn lên hôn, "Vẫn là Nùng Nùng đeo đẹp."



Phó Dung hai mắt nhìn, không mấy quan tâm nói: "Dù đẹp mấy, thứ này

cũng trong tiết đoan ngọ thì đeo chơi hai ngày, qua một thời gian liền

bỏ đi rồi, vừa vặn đem hạt châu đặt lại vào hộp trang sức, sau này tới

đoan ngọ lại một lần nữa kết dây mới."



Từ Tấn khóe miệng đang cười thoáng cái biến mất.



Tháo ra? Nàng có biết hắn kết cái dây Trường Mệnh này dùng bao nhiêu công phu sao?



Hắn loay hoay suốt cả 3 ngày!



Không có khả năng tìm người dạy cho, hắn chỉ có thể tự mình tìm tòi

hai cái dây Trường Mệnh này, học cách kết mất hai ngày rưỡi, kết một lần lại phá một lần. Buổi tối ngày thứ ba rốt cuộc biên ra hình dáng, cùng

so với của nàng cũng nhìn không có khác biệt, cảm thấy mỹ mãn mới đi

ngủ, cởi xong xiêm y mới phát hiện đã quên đem năm hạt châu xâu lên,

đành phải tháo ra rồi lại xâu lại một lần nữa. Từ Tấn tự nhận hắn đời

này đại khái cũng chỉ biết biên một cái dây Trường Mệnh này, nàng thế

nhưng nghĩ tháo ra?



"Không cho phép phá đi, qua hết đoan ngọ thu lại, năm sau tiếp tục mang dây này." Từ Tấn nắm chặt tay nàng nói.



Phó Dung tò mò, "Vì sao a?"



Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Bởi vì đây là ta đưa cho ngươi, ý nghĩa bất đồng."



Phó Dung không nhịn được, bật cười: "Vì đây là ta kết a, thời điểm

làmcũng không phải thành tâm, nếu là vương gia tự tay kết, vậy ta khẳng

định cùng vương gia giống nhau, đem nó giữ bên người, một ngày đều không rời khỏi thân."



Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng, Từ Tấn động động môi, sầm mặt nói:

"Ta chỉ biết đây là ta đưa cho ngươi, ngươi tốt nhất hảo hảo giữ, dám

mất hoặc là tháo ra, ngươi biết ta sẽ tức giận lại như thế nào đối với

ngươi."



Hắn lạnh giọng uy hiếp, Phó Dung nhìn dây Trường Mệnh trên cổ tay, bất đắc dĩ nói: "Đã biết, đây là vương gia đưa ta, ta nhất định sẽ cất cẩn

thận, tuyệt không dám ném đi."



Người này tính tình thật quái dị, Phó Dung xem ra, rất nhiều việc nhỏ

không đáng nhắc tới lại có thể chọc hắn nổi giận, dù sao nàng còn có một hộp trân châu, lãng phí năm hạt thì năm hạt đi.



Từ Tấn nhìn ra nàng là có lệ, vừa muốn uy hiếp thêm hai câu, màn lụa ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vỗ cánh nhẹ nhẹ.



Phó Dung vội vàng hướng Từ Tấn làm dấu hiệu cấm thanh.



Nàng ngón tay thon dài để ở trên môi hồng nhuận, Từ Tấn cổ họng giật

giật, một lần nữa đem người ôm tới trong ngực, hướng lỗ tai nàng trách

giận nói: "Ta nhớ ra rồi, đêm đó Hứa gia đến muốn đòi đồ, ngươi đã đem

trân châu trả ta, vì sao không đem con vẹt kia cũng trả ta nốt?" Nhìn

Hứa đem gia trân châu về, hắn cố nén mới không đem hộp trân châu kia

quăng đi.



Phó Dung lỗ tai đặc biệt sợ ngứa, nỗ lực rụt cổ, nhỏ giọng giải thích: "Ta đã quên..."



"Không phải không cho phép nói chuyện sao?" Từ Tấn từ lỗ tai nàng một
nương cũng không phải lo gì, nữ nhi không phải là trắng tay gả vào chỗ

cao, nhất định sẽ giúp ngươi chiếu cố đệ đệ muội muội."



Bọn họ nhiều huynh đệ tỷ muội, hồi nhỏ cha mẹ chỉ cần chiếu cố bọn họ

ăn uống sinh hoạt, vừa đến tuổi đàm hôn luận gả, đồ cưới của các nàng,

sính lễ cho ca ca đệ đệ cưới tức phụ, đều chi rộng rãi, cha mẹ mấy năm

nay tích cóp được sợ là không quá đủ dùng.



Kiều thị hoảng sợ giật nảy người, nâng dậy nữ nhi nghiêm mặt nói:

"Nhanh câm miệng, nương nhất thời không nhịn được nói với ngươi vài lời

trong lòng, thật sự không có ý tứ khác. Nương trong tay có tiền, ta cùng cha ngươi thương lượng qua, sẽ cấp thêm cho tỷ tỷ ngươi. Tuyên Tuyên và Quan ca nhi đều còn nhỏ, thành thân còn quá sớm, đồ cưới sính lễ nhất

định có thể chuẩn bị tốt, không cần ngươi bận tâm. Nùng Nùng a, ngươi gả sang chính là vương phủ, muốn mọi chuyện thay vương gia tính toán,

tuyệt đối đừng bởi vì nhớ thương trong nhà, chọc vương gia không vui,

chúng ta cũng không cần ngươi nhớ thương, ngươi chiếu cố tốt chính mình

là hiếu kính chúng ta!"



Nhìn mẫu thân một bộ dáng nghiêm trang, Phó Dung không nhịn được phì

cười: "Nương ngươi nghĩ đi đâu, ta có như vậy ngốc sao? Yên tâm đi, ta

sẽ không chọc vương gia không vui, nữ nhi bản thân cũng có cửa hàng

ruộng đồng a, mỗi năm tiền nữ nhi thu vào đều tích cóp lại, nào cần của

vương gia?"



Kiều thị ngây ngẩn, dùng sức một chút ấn lên cái trán nữ nhi: "Thối nha đầu, hóa ra là cố ý để ta sốt ruột đâu!"



Phó Dung hắc hắc cười.



"Phu nhân" Xảo Hạnh đứng lại ở phía sau bức rèm che, thấy hai mẹ con

cùng nhau quay đầu lại, nàng vén mành mà vào, đem thiếp trong tay đưa

cho Phó Dung: "Thôi phủ vừa mới phái người đưa tới, hình như là Thôi cô

nương mời cô nương các phủ tới nhà thưởng hoa sen đâu."



Phó Dung mở thiếp ra, bên trong mấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp, quả thật là Thôi Oản mời nàng đi ngắm hoa, liền đi trở vào.



Kiều thị nhận lấy thiếp nhìn xem, nhíu mày nói với Phó Dung: "Ngươi

bận rộn chuẩn bị thành thân, nàng như thế nào còn đưa thiếp mời cho

ngươi?" Cô nương gia sau khi đính hôn, bình thường đều sẽ không đi ra

ngoài, Thục phi nương nương thích nữ nhi như vậy, cũng chỉ gọi đi qua

bồi hai lần, một lần là chính mắt xem tướng người, một lần là khó có dịp xem thuyền rồng so tài.



Phó Dung cũng không hiểu, nàng cùng Thôi Oản chỉ có khách sáo mặt

ngoài, nàng không tin Thôi Oản nhìn không ra nàng lãnh đạm.



Bất quá Thôi gia có thiếu gia phong lưu nổi tiếng kinh thành, nàng sẽ

không đi, đại hôn sắp đến, Phó Dung không muốn xảy ra bất luận cái gì

ngoài ý muốn.



"Nương, đầu ta hơi choáng váng, ngươi mời lang trung lại đây xem cho

ta đi." Phó Dung có vẻ bệnh ngã vào trên giường, đáng thương tội

nghiệp.



Nữ nhi ổn trọng, lại cơ trí giảo hoạt, Kiều thị cười sờ sờ nàng đầu, phân phó Xảo Hạnh phái người đi mời lang trung.



Đẩy đi một lần tiệc mời, Phó Dung tiếp tục ở trong phòng may một vài

đồ vật, cuối tháng Phó Bảo sinh nhật, còn chuẩn bị một phần lễ cho nàng.



Lễ vật còn chưa chuẩn bị tốt, Phó Bảo hưng phấn mà chạy tới: "Tam tỷ

tỷ, nói cho ngươi biết một tin tức tốt, phủ Thái Tử vừa mới phái người

chuyển lời, nói là ngày sinh nhật ta, Thái Tử muốn bồi tỷ tỷ cùng nhau

lại đây thay ta tổ chức sinh nhật!"



Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu.



Vị đại tỷ tỷ số khổ kia của nàng muốn tới?