Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 104 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Đông cung.



Vương ma ma vui rạo rực từ bên ngoài chạy vào, nói với Thái Tử phi

đang tựa vào trên giường đọc sách: "Nương nương mau đứng lên dọn dẹp một chút, Thái Tử gia đêm nay lại đến bồi ngài dùng cơm."



Thái Tử phi kéo kéo khóe miệng, mí mắt cũng không nâng, tự giễu nói: "Có cái gì tốt cần thu thập."



Dung mạo là cha mẹ cho, phụ thân tài cán siêu quần dung mạo thường

thường, mẫu thân là một mĩ nhân, đáng tiếc nàng không kế thừa được mĩ

mạo của mẫu thân, trong các quý nữ khắp kinh thành, nàng xem như là đặt

trong đám người rốt cuộc là phong thái trung đẳng nhìn không thấy. Nếu

không phải là bản thân mình có vài phần tài danh, nếu không phải phụ

thân là một các lão trong nội các, dưới gầm trời này vị trí Thái Tử phi

người người hâm mộ, dù như thế nào cũng không tới phiên nàng đến ngồi.



Vương ma ma là ma ma hồi môn của nàng, cũng là người nhìn Thái Tử phi

từ nhỏ lớn lên, vừa nhìn nương nương nhà mình bộ dáng buồn bã ỉu xìu, âm thầm thở dài, nhích gần đến bên giường, ngồi xuống ghế đẩu, ỷ vào tư

lịch cướp quyển sách trong tay Thái Tử phi, lời lẽ sâu xa: "Nương nương

lời này liền sai rồi, nữ nhân a, 3 phần dựa trời sinh, 7 phần dựa vào

cách ăn mặc, nương nương cho rằng vị kia có bao nhiêu mĩ sao? Hừ, đều

là ăn diện mà thôi, rửa mặt xong chưa biết là cái dạng gì đâu. Lại nói

tiếp nương nương là Thái Tử gia cưới hỏi đàng hoàng, tương lai... Đâu

phải là người chuyên để Thái Tử gia bình thường tiêu khiển có thể so

sánh?"



Đều là lời lẽ tầm thường, Thái Tử phi lười nghe, hướng bên trong quay vào.



Vương ma ma buồn rầu, ngồi nghiêng tới trên giường tiếp tục dỗ: "Nương nương mau đừng náo loạn, khó được Thái Tử gia gần đây nhớ thương nương

nương, nương nương nên giữ vững tinh thần, hảo hảo hầu hạ Thái Tử mới

đúng, tranh thủ lại hoài một đứa nhỏ. Ngài đừng bực ta, ta biết lời này

ngài không thích nghe, nhưng sự thật như thế, nương nương còn trẻ, không thể bởi vì cùng một vị tiểu chủ tử không duyên phận liền nản lòng thoái chí a, nữ nhân đời này a, con nối dõi là đại sự hàng đầu, nam nhân sủng ái mới là thứ yếu."



Đề cập tới nhi tử chết sớm, Thái Tử phi tim như bị đao cắt, siết chặt

tay nói: "Thái Tử gia muốn sinh con, không cần đến ta đâu."



Vương ma ma chỉ cảm thấy đau đầu, chủ tử nhà mình có tài ba, vì chuyện tình yêu nam nữ lại thành ra bại não, còn chưa nhìn được rõ vị trắc phi kia. Thái Tử là thiên tử tương lai, dân chúng bình thường có tiền còn

muốn có nhị phòng đâu, nghĩ muốn Thái Tử toàn tâm toàn ý ở đây, đó không phải là ngắm trăng trong nước sao?



"Nương nương a, ngài như thế nào còn không hiểu? Vị kia cho dù có

thai, ai biết nàng hoài là nhi là nữ? Cho dù là nhi tử, đó cũng là thứ

xuất, sao có thể cùng đích tử so sánh? Ngài không thấy lúc Hoàng Hậu

nương nương nghe được tin tức cũng đều không hỏi tới sao? Đó là một lòng ngóng trông tin tức tốt của ngài đâu! Ai, ngài mau dậy đi, một lát Thái Tử tới thấy ngài như vậy, lại lạnh nhạt xuống."



Thái Tử phi khựng một chút, chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ cười

lạnh: "Ma ma cho rằng hắn hiện tại lại đây chính là thật lòng nhớ tới

ta sao? Không phải, hắn là bởi vì muốn bồi nàng về nhà mẹ đẻ nên chột

dạ, nghĩ dùng cái này bồi thường ta..."



"Mặc kệ Thái Tử gia nghĩ như thế nào, nương nương chỉ cần nhớ kỹ, ngài hiện tại cần thiết nhất có đích tử, cái khác đều có thể đợi tiểu chủ tử sinh ra lại bàn bạc kỹ hơn." Vương ma ma thấp giọng cắt ngang Thái Tử

phi tự ai tự oán, không cho cự tuyệt lại có chút như đinh đóng cột mà

nói, biết Thái Tử phi để ý nhất cái gì, nàng lại bổ sung một câu, "Ngài

càng như vậy, bên kia liền càng sảng khoái, ngài nhìn ngài phờ phạc ỉu

xìu, bên kia có con lại thêm sủng, cái gì cũng đều không chậm trễ."



Thái Tử phi sắc mặt rốt cuộc thay đổi.



Vương ma ma nhân cơ hội thì thầm vài câu, vội vàng đỡ người ngồi vào trang điểm trước gương, kêu bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ.



Vì thế Thái Tử giẫm bóng đêm đi tới, liền thấy thê tử một bộ váy dài

trang nhã hầu ở trước cửa, trên mặt mang theo ôn nhu mỉm cười, so mấy


Lâm thị thích nghe câu này, đối với việc Phó Dung gả cao bỗng nhiên

không chú ý như trước, cười nhắc mọi người trở về phòng nói chuyện.



Ở Ngũ Phúc đường cùng ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Kiều thị dẫn

hai nữ nhi cáo từ, không quấy rầy Lâm thị với Phó Ninh thân mật nói

chuyện.



~



Phó Ninh tựa vào trong ngực mẫu thân trăm mối cảm xúc ngổn ngang thì

Thái Tử một mình ở nhà khách đi qua đi lại liên tục, hậm hực phi thường.



Hắn đến Phó gia, có ý tứ dỗ Phó Ninh, càng chủ yếu vẫn hi vọng có thể

gặp vị Tam cô nương kia, nhưng tới Cảnh Dương Hầu phủ, đầu tiên là chỉ

có đám đàn ông ra ngoài nghênh đón, đằng sau vô luận hắn muốn làm cái

gì, hoặc là Phó Phẩm Xuyên theo bồi, hoặc là Phó Hựu, Lâm Thiều Đường

theo bồi, căn bản không tìm được cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ.



Ngại ở trong phòng ngộp thở, Thái Tử ra cửa, mới đi tới cửa tiền viện, đối diện là Phó Hựu đi tới.



"Hàn xá sơ sài, Thái Tử ở không quen đi?" Phó Hựu ân cần nói.



Thái Tử cười nói: "Nhuận Chi quá khiêm nhượng, ta chỉ là khó được dịp

xuất cung, nhớ hoa viên quý phủ các ngươi cảnh sắc độc đáo, muốn đi dạo

chơi. Ngược lại là ngươi, thời điểm này như thế nào không ở trong phòng

nghỉ trưa?"



Phó Hựu nói: "Gia mẫu lo lắng Thái Tử ngủ không quen, bảo ta đến xem,

Thái Tử đã muốn đi ngắm cảnh, ta bồi Thái Tử có được không?"



Thái Tử có thể nói cái gì?



Phó Hựu làm tư thế mời, theo sau Thái Tử nửa bước, khí định thần nhàn

mà giới thiệu với hắn phong cảnh trong vườn. Hắn ở Phó gia đời cháu

đứng hàng thứ ba, Phó Định, Phó Thần yêu võ, hắn lại thích đọc sách, ở

kinh thành cũng coi như là tài tử nổi danh. Đã là tài tử, văn chương

đương nhiên không tầm thường, ở đây buổi chiều mặt trời chói chang chiếu rọi, ve sầu đều trốn ở trong lá cây lười kêu, hắn thế nhưng nhận ra một loại mùi vị khác, lời lẽ khôi hài, một bước nói một cảnh.



Thái Tử cảnh gì đều không nhìn, chỉ ra một thân mồ hôi nóng, nghe được phía trước có thanh âm nước chảy, biết là gần hồ, không khỏi hướng tới.



Phó Hựu cười đuổi kịp.



Thái Tử quét bên hồ một vòng, chỉ vào lương đình nói: "Đi ngồi một chút đi, đi lâu như vậy, có hơi mệt."



"Tốt." Phó Hựu âm thanh như trước réo rắt, quay đầu phân phó gã sai vặt đi chuẩn bị nước trà.



Thái Tử thật sự quá nóng, Phó Hựu chưa nói xong, hắn trước bước nhanh hướng lương đình đi qua, Phó Hựu quay đầu thì Thái Tử cách hắn đã 20

bước chân.



Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thái Tử một lát, mới nhấc chân.



Chờ hắn phát hiện Thái Tử bước chân đột nhiên dừng lại, sau đó bước

chân lại nhanh hơn thì Phó Hựu nhíu mày, ánh mắt dời tới hướng lương

đình.



Hắn nhìn thấy một cô nương váy hồng đang đứng, bởi vì bị đình trụ che khuất, chỉ thấy mép váy không thấy người.



Thiếu niên vẫn mỉm cười con ngươi đen lại, lệ khí chợt lóe qua.