Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 105 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Thẩm Tình từ khi nhớ được, đã ở tại Cảnh Dương Hầu phủ.



Nàng ăn mặc chi phí cùng Phó Bảo gần như không có khác biệt, lão thái

thái đối với nàng sủng ái so Phó Bảo Phó Mật còn nhiều hơn, mấy người tỷ muội cùng nhau ra ngoài làm khách, khen ngợi từ phu nhân các nhà dành

cho nàng cũng là nhiều nhất. Nhưng Thẩm Tình sống cũng không vui vẻ,

nàng hâm mộ Phó Bảo, thậm chí hâm mộ Phó Mật. Bởi vì các nàng đều có mẫu thân ở bên người, các nàng muốn làm cái gì không muốn làm cái gì, đều

có thể cùng mẫu thân làm nũng đùa giỡn. Nàng thì không thể, nàng phải

đem toàn bộ khuyết điểm đều thu lại, phải làm quý nữ cử chỉ đúng mực

nhất trong lòng lão thái thái. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể vẫn được

lão thái thái thích, không cần lo lắng không có nơi nhờ cậy.



Dần dần nàng trưởng thành, hiểu chuyện, phát giác từ trong lời nói, ánh mắt, lão thái thái có ý đem nàng gả cho Phó Hựu.



Phó Hựu so với nàng lớn 4 tuổi, dáng vẻ đường đường, văn chươngg phi

phàm, hồi nhỏ cũng thực chiếu cố nàng. Thẩm Tình nguyện ý gả cho Phó

Hựu, nhưng mà, từ lúc nàng mười tuổi, Phó Hựu càng ngày càng bất hòa với nàng, không biết là hắn nghe Phó Bảo nói, hay là vì học hành quá nặng,

không còn tâm tư chơi đùa. Đây cũng không quan hệ, nếu Phó Hựu chịu tiến tới, Thẩm Tình ngược lại càng ưa thích hắn, nhưng nàng rất nhanh phát

hiện trong mắt Phó Hựu thật sự là không có nàng, vị biểu muội này. Thời

điểm hắn nhìn nàng, tựa như nhìn một cô nương không hề có quan hệ, khách khí tới mức trong lòng nàng phát lạnh.



Thẩm Tình làm việc càng thêm cẩn thận, Phó Bảo khiêu khích, nàng lấy

ơn báo oán, hi vọng Phó Bảo nhìn nàng thuận mắt, ngấm ngầm sẽ nói chút

lời hay cho nàng.



Nhưng mà Phó Bảo không chút lưu tình, mặc kệ nàng được lão thái thái

khen ngợi bao nhiêu, thái độ của mợ và Phó Hựu đều không có bất kỳ cải

thiện nào.



Thẩm Tình hiểu được Phó Hựu không thích nàng, mợ cũng không muốn nàng, bé gái mồ côi này, làm con dâu. Hiểu được thì thế nào? Thẩm Tình không

thể đi tìm lão thái thái kể ủy khuất, lão thái thái cứng rắn, cố chấp,

còn một lòng cho rằng chỉ cần bà mở miệng, cậu mợ đều sẽ nghe sắp xếp

của bà. Nàng có nói cũng không hữu dụng, nhiều nhất nhận được hai câu

trấn an không ý nghĩa, lão thái thái còn có khả năng sẽ trêu ghẹo nàng

còn nhỏ tuổi liền chờ gả...



Thẩm Tình thật sự muốn sớm một chút rời khỏi Cảnh Dương Hầu phủ, mà rời đi, chỉ có một đường thoát là gả cho người.



Tâm tư muốn gả ra ngoài Thẩm Tình không dám nói cùng lão thái thái, sợ lão thái thái thất vọng, về sau tùy tiện tìm một gia đình cho nàng.

Thẩm Tình muốn gả cũng muốn gả cho người trong sạch để nàng có thể trước mặt mọi người ở Cảnh Dương Hầu phủ ngẩng cao đầu. Ngày đó tận mắt nhìn

tiểu thái giám trong cung tới, đem tên của nàng điền vào danh sách tuyển phi, Thẩm Tình liền biết cơ hội tới.



Lấy thân phận dung mạo của nàng, vương phi thì không có tư cách, trắc

phi vẫn là có hi vọng. Trắc phi cùng thiếp thất bình thường không giống

nhau, là có danh phận, tuy rằng chỉ là kiểu nói dễ nghe một chút, nhưng

trưởng nữ Phó gia Phó Ninh cũng là trắc phi a, như vậy nàng làm trắc

phi, Phó Bảo cũng không có cách chế giễu nàng.



Nhưng nàng rớt tuyển, bởi vì tuyển phi, một nhà thông thường chỉ có

một cô nương được lưu lại, nàng tuy rằng họ Thẩm, lại xuất thân từ Cảnh

Dương Hầu phủ, mà danh ngạch Cảnh Dương Hầu phủ bị Phó Dung so với nàng

đẹp hơn chiếm mất. Trở lại Hầu phủ, Thẩm Tình ban ngày miễn cưỡng cười

vui, ban đêm nguyên cả đêm không ngủ được, hận Phó Dung làm rối, cũng

hận số mệng của mình.



Hiện tại nàng đang vì tương lai bàng hoàng thì Thái Tử tới.



Thái Tử phong lưu, Thẩm Tình sớm có nghe nói, cho nên nàng nhân lúc

lão thái thái nằm ngủ, lặng lẽ chạy tới, thử thời vận. Nếu thật sự thành công, nàng chính là người của Thái Tử, chẳng sợ chỉ là thiếp thất bình

thường, một khi Thái Tử đăng cơ, nàng liền có danh phận, vận khí tốt

sinh hạ một vị hoàng tử...



Nam nhân bước nhanh tới lương đình, Thẩm Tình nhắm mắt lại, thở phào một hơi sau đó một lần nữa mở mắt ra, chấn kinh đứng lên.



Thái Tử, chân phải đang muốn bước lên thềm đá, ngay lúc đó nhìn rõ bộ

dáng thiếu nữ trong đình thì buông xuống, nghi hoặc nói: "Ngươi là?"


Phó Dung cơm chiều xong mới từ trong miệng Phó Thần biết được chuyện trong lương đình.



Nàng có chút mơ hồ, sau đó là dở khóc dở cười. Nàng không đắc tội Thẩm Tình, như thế nào vô duyên vô cớ chịu một chậu nước bẩn như vậy?



Bất quá nàng cũng tò mò, Phó Hựu không có mấy quan hệ, vì sao như thế tin tưởng mình.



Muội muội không tức giận, Phó Thần cũng hết giận, dựa vào lưng ghế

giải thích: " Tam ca ngươi thông minh, đâu dễ bị một tiểu nha đầu lừa?

Cái khác thì không nói, nàng cấu kết đến Thái Tử xem như là trèo cao

cành, đối với ngươi có chỗ nào tốt? Muội muội căn bản không đáng đi

thiết kế nàng, thật thiết kế cũng sẽ không đem người đại phòng kéo xuống nước, hai bên mất lòng."



Phó Phẩm Ngôn ở bên cạnh nhàn nhã thưởng trà.



Kiều thị cũng không đem tiểu tính kế của Thẩm Tình coi là chuyện to

tát, hỏi Phó Thần: "Cái kia Nhuận Chi có nói xử trí như thế nào việc

này sao?"



Phó Dung, Phó Tuyên cùng nhau nhìn về phía huynh trưởng.



Phó Thần sờ sờ cằm: "Nhuận Chi nói, người nọ dù sao cũng là thân biểu

muội của hắn, lại vẫn dưỡng ở Hầu phủ, bởi vậy tranh chấp truyền ra

ngoài là Hầu phủ mất mặt, hi vọng chúng ta đừng so đo cùng nàng, hắn

cũng sẽ cùng đại bá phụ, đại bá mẫu giải thích rõ ràng, lại răn dạy nàng một phen, quá 2 năm sắp xếp cho nàng một mối hôn sự, gả ra ngoài."



Kiều thị gật đầu nói: "Là cái lý này, Thẩm Tình không dám đắc tội thân cữu cữu mợ, hôn sự của nàng có lẽ lão thái thái có thể làm chủ, đồ cưới nhưng là từ Hầu phủ ra, nàng thông minh như vậy, sẽ không thể không

hiểu. Chúng ta chính là sau này đừng để ý tới nàng, không đáng bực bội

cùng một tiểu nha đầu. Lão thái thái chỗ đó, liền để nàng tiếp tục dỗ

đi, tuổi lớn như vậy, đừng giận."



Nói được dễ nghe, khóe miệng lại may mắn họa nhạc họa cười.



Phó Dung biết mẫu thân vì sao cười. Người có thể tổn thương tới mình

nhất, là người mình tin cậy nhất. Các nàng thay vì hiện tại vạch Thẩm

Tình ra lại bị lão thái thái tín nhiệm cháu ngoại nữ trả đũa, không bằng tiếp tục dấu diếm. Thẩm Tình điệu bộ như vậy, sớm muộn gì có 1 ngày lão thái thái sẽ nhìn rõ ràng, càng biết muộn, càng tức giận.



Thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ đều cười, dường như đã quên sự tình bên cạnh, Phó Tuyên không yên tâm nói thêm: "Ca ca nhớ báo cho Nhị tỷ tỷ một

tiếng, để cho khi nàng đi tới cũng đề phòng chút." Ngắn ngủi một buổi

trưa, Thẩm Tình đầu tiên là mơ ước nam nhân của đại tỷ tỷ, lại thuận

miệng chửi bới Tam tỷ tỷ, âm hiểm bậc này, ai biết nàng có thể hay

không ra tay với người ngoài?



Mấy đứa nhỏ đều không ngốc, Phó Phẩm Ngôn rất hài lòng, phân phó mấy

người trở về phòng đi nghỉ, hắn đi chính viện tìm Phó Phẩm Xuyên nói

chuyện. Phó Hựu tín nhiệm thì tín nhiệm, hắn cũng phải thay nữ nhi nhà

mình biện giải một câu.



Ngày kế buổi sáng, Lâm thị liền phái người báo tin cho Phó Ninh.



Kế tiếp Hầu phủ hết thảy bình thường, phảng phất như chưa từng xảy ra sự kiện như vậy.



Vào tháng 7, thời tiết hơi chút mát mẻ, đặc biệt là cuối tháng, ban đêm Phó Dung cũng không đá chăn nữa.



Buổi sớm nàng còn ngủ nướng, Kiều thị tức giận mà chạy tới, một bên

kéo chăn nữ nhi vừa cười mắng: "Ngày hạ sính cực tốt, ngươi cũng có thể

ngủ, thật là tâm đủ rộng, mau đứng lên trang điểm ăn mặc đi!"



Phó Dung dụi dụi mắt, trong lúc mẫu thân vui sướng dào dạt lải nhải, nhận mệnh ngồi dậy.



Hạ sính mà thôi, có cái gì ngủ không được?



Lại không biết trong phủ Túc vương, vị hôn phu của nàng đều luyện xong mấy bộ quyền, tinh thần sảng khoái.