Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 107 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Từ phủ Túc vương đến phủ Cảnh Dương Hầu cũng không quá xa, bất quá
nghênh cưới chú trọng đi về không cùng đường, lúc trở về thì đội ngũ đón dâu cố ý vòng một vòng tròn lớn, cũng coi như là làm cho dân chúng kinh thành mở mang kiến thức Túc vương đón dâu khí phái đến đâu.
Tân lang dung mạo độc nhất vô nhị, đồ cưới Hầu phủ đều là châu quang
bảo khí, vương phi Phó Dung này mới là có mặt mũi. Chính là buổi sáng
không ăn gì, trên đầu còn mang mũ phượng nặng trịch, như vậy một đường
xóc nảy, thật là có chút đầu nặng chân nhẹ, thế nên kiệu hoa dừng lại
thì dù hỉ nương sớm nhắc nhở, Phó Dung vẫn là lung lay một chút, thiếu
chút nữa bổ nhào về phía trước.
Vừa ngồi vững, liền nghe bên ngoài có người cao giọng quát một câu: "Vương gia đá cửa kiệu!"
Tiếp theo, phía trước truyền đến một tiếng vang nhỏ, phía dưới khăn voan có một đạo ánh sáng.
Hỉ nương nhướn thân mình đỡ nàng xuống kiệu, Phó Dung một tay đưa cho Hỉ nương, một tay nắm chặt bảo bình.
Trước cửa chính Túc vương phủ một đám người vây xem náo nhiệt, ngoại trừ con em thế gia, mấy huynh đệ Từ Tấn đều tới.
Thái Tử cùng Khang vương đứng ở bên trái cửa chính, cười nhìn Từ Tấn ở bên kia đón tân nương xuống. Dưới cầu thang bởi vì người bị Từ Tấn, hỉ
nương che khuất nên nhìn không rõ, bọn họ đứng ở trên bậc thang, nhưng
cố gắng nhìn. Vì thế cây quạt của Khang vương đang phe phẩy chậm rãi
dừng lại, đối diện là Thành vương cùng Từ Hạo cũng không nói chuyện, Tần Anh, Thôi Tuân hô hấp đều tạm dừng một lát, bên cạnh bọn họ Từ Yến
càng ngơ ngác.
Thái Tử ánh mắt cũng nhìn chăm chú.
Tân nương chỉ là lộ ra một bàn tay ngọc thon thon, ngón tay kia nhỏ
như măng non, móng tay nhỏ sơn đỏ thẫm, đỏ như sen trắng như ngọc, nổi
bật trên một thân đồ cưới đỏ rực, không thể không khiến người nhìn về
phía đó. Nhìn rồi lại không thể không bị tay đẹp kia cám dỗ. Đều nói
chân chính mĩ nhân toàn thân đều không còn gì để soi mói, hiện tại Thái
Tử chỉ muốn nếu thực sự có cơ hội cho hắn sờ sờ bàn tay nhỏ này...
Hắn đang khát khao, tay kia bị người ta đưa tới một dây lụa đỏ, tiếp
theo lại một lần nữa giấu vào trong tay áo rộng phía dưới.
Lại nhìn tân nương đã đứng vững, nhỏ nhắn xinh xắn, nếu không có mũ
phượng chống đỡ, đại khái cũng chỉ tới đầu vai Từ Tấn. Một đôi chân nhỏ
giấu ở giầy thêu bằng đoạn đỏ thẫm, ngoại trừ xuống kiệu bước qua chậu
than thì lộ ra trong nháy mắt, còn lại vẫn dấu ở dưới gấu váy dài, như
mĩ nhân ngượng ngùng che mặt.
Thái Tử đôi mắt trông mong nhìn tân nương tử đi qua bên cạnh hắn, người đi rồi, phảng phất có hướng thơm nhàn nhạt sót lại.
Hắn ngơ ngác nhìn bóng dáng tân nương. Đồ cưới rộng rãi, không hiển
hiện ra dáng vẻ nữ tử, nhưng nàng đi lại nhẹ nhàng có một loại mùi vị
khác, đó là trời sinh linh vận, người khác không thể dễ dàng bắt chước.
"Đại ca, chúng ta mau vào đi thôi, nhìn ngươi kìa mắt nhìn đến không
chớp!" Khang vương trầm thấp mà cười, lặng lẽ dùng cán quạt chọt chọt
bên hông Thái Tử.
Thái Tử rốt cuộc hoàn hồn, trừng mắt nhìn hắn, dẫn khách khứa đi vào theo.
Tới gian nhà chính, là bái đường thành thân.
Cùng Từ Tấn vợ chồng giao bái Phó Dung trong lòng cảm khái vô hạn.
Đời trước, nàng ngồi trong một đỉnh kiệu nhỏ từ cửa hông tiến vào Túc
vương phủ, bị sắp xếp ở Phù Dung viên, không có tiệc rượu không có khách khứa, màn đêm buông xuống, Từ Tấn đến cơm chiều cũng không cùng ăn,
trực tiếp đến cùng nàng chung phòng, từ đó nàng thành một vị di nương
của hắn.
Đời này, nàng bởi vì sớm trước dọn đi thôn trang mấy ngày, cùng Từ Tấn có liên quan, hắn nhiều lần dây dưa, nàng nỗ lực thoát khỏi, cuối cùng
vẫn là âm kém dương sai thành người của hắn, chẳng qua lần này là tam
môi lục sính gả tới, làm Túc vương phi của hắn.
Xong xuôi, Phó Dung lại được Từ Tấn dắt, đi vào tân phòng.
Nhóm nữ khách đều chờ tại tân phòng bên này, Phó Dung không nhìn thấy, nhưng nàng nghe được Tần Vân Ngọc, Thôi Oản cùng một tiểu cô nương xa
lạ cất tiếng cười, nghe được Tần nhị phu nhân tiếp đón, còn có âm thanh
phu nhân khác, bên trong dường như có người kêu Thái Tử phi...
Những người này đều sẽ là nữ quyến, sau khi nàng gả cho Từ Tấn, thường ngày phải giao tiếp đi?
Kiếp trước thân thích trong nhà Từ Yến đều ở kinh thành, nàng ở quận
vương phủ thật sự không có thân thích phải ứng phó, hiện giờ trong vương phủ Từ Tấn không có cha mẹ chồng ở chung, nhưng một đám thân thích đều ở kinh thành, nàng là không thể không đi lại.
Dù sao thành thân là ngày quan trọng, ở đây náo nhiệt, trong đầu Phó
chốc lát, lúc này mới rời đi.
Phó Dung tim đập như trống chầu, đối với buổi tối càng thêm kiêng dè.
Nhưng nàng căn bản không có thời gian lo lắng cho buổi tối.
Trong viện âm thanh nữ quyến bắt đầu hướng tới nội thất, Phó Dung vụt
đứng lên, bằng tốc độ nhanh nhất chỉnh lý quần áo chải bó búi tóc, một
lần nữa đội mũ phượng. Mũ phượng phong phú hoa lệ khẽ bóp, người khác
cũng không biết trong mũ phượng tóc đã sớm không phải bộ dáng buổi sáng
bà mai dày công chải bó.
Tần nhị phu nhân xem như là trưởng bối, Phó Dung tương đối quen thuộc, nàng cũng chủ động thay Phó Dung giới thiệu, dựa theo trình tự tôn ti
trưởng ấu: "Đại cữu mẫu người một nhà ở bên ngoài, đường sá xa xôi không thể gấp gáp trở về, sau này có cơ hội sẽ gặp, đây là nương của Oản
Oản, Nhị cữu mẫu ngươi."
Phó Dung ngượng ngùng kêu người.
Tạ thị có hơi béo, phong thái trung thượng, khuôn mặt trắng nõn như
trăng rằm, nhìn rất dễ thân cận, Thôi Oản bộ dáng hẳn là giống phụ
thân, cùng Tạ thị, Thục phi đứng chung một chỗ, rất dễ dàng làm người ta hiểu lầm nàng cùng Thục phi mới là mẹ con.
"Đây là quận vương phi, ngươi gọi là thím đi."
Phó Dung trong lòng phức tạp, mẹ chồng kiếp trước, hiện giờ biến thành thím, cũng là thủ phạm hại chết Liễu Như Ý.
"Thím." Phó Dung âm thanh xa cách vài phần.
Quận vương phi gầy đi nhiều, một thân hoa phục như là bị cưỡng ép
chống đỡ đứng lên, nhưng trên khuôn mặt nàng rất giống Vĩnh Ninh công
chúa, cao ngạo lãnh diễm nửa phần chưa giảm, nhàn nhạt đáp một tiếng,
liền lui về sau một bước, nhường chỗ cho thân tẩu tử mình, Thế Tử phu
nhân Khánh quốc công phủ.
Mẫu thân Lý Hoa Dung, Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ được mẹ chồng chỉ bảo, đối với Phó Dung cũng là thái độ lãnh đạm.
Phó Dung đồng dạng lãnh đạm trở lại.
Hai người này đều là người của Đoan phi Thành vương bên kia, trong
lòng phu nhân Tần nhị khẳng định không thích, bởi vậy rất hài long với
đáp lại của Phó Dung, cười tủm tỉm tiếp tục giới thiệu cho Phó Dung:
"Đây là Thái Tử phi, cố ý từ trong cung ra uống rượu mừng."
Phó Dung trong lòng rùng mình, nhìn về phía nữ nhân có khả năng không thoát khỏi liên quan tới cái chết của Phó Ninh Phó Bảo.
Thái Tử phi tươi cười đoan trang, nắm lấy tay Phó Dung nghiêm túc nói: "Tứ đệ muội sinh ra đích thực rất đẹp, trách không được đều nói Cảnh
Dương Hầu phủ sinh ra mĩ nhân, ta cho rằng đại tỷ tỷ ngươi đã là tuyệt thế hiếm thấy, hôm nay thấy Tứ đệ muội, mới biết được cái gì gọi là mĩ
nhân xuất hiện lớp lớp, sóng sau đè sóng trước."
"Ngài quá khen." Phó Dung hào phóng trả lời, "Nghe đại tỷ tỷ nói Thái Tử phi đoan trang hiền thục, hôm nay gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, ngày sau ta có gì không hiểu, còn mời Thái Tử phi chỉ bảo một hai."
Thái Tử phi nhẹ nhàng gật đầu, chuyển giải thích: " Nhị tẩu ngươi
tháng này sắp sinh rồi, thân thể nặng nề không tiện lại đây, Tứ đệ muội
chớ để ý a. Hiện giờ ngươi gả tới, sau này chúng ta chị em dâu có cơ hội náo nhiệt tụ ở một chỗ."
Phó Dung ngượng ngùng gật gật đầu.
Kế tiếp chính là tiểu cô nương Phó Dung đã sớm nghe qua âm thanh, là
Nhị công chúa Nhu phi nương nương sinh ra, cũng chính là cháu gái lần
kia An vương nhắc tới, năm nay mới 9 tuổi, trắng ngần, còn nhỏ tuổi đã
là mĩ nhân. Bởi vì hiện tại là vị công chúa duy nhất thuận lợi lớn lên,
Gia Hòa đế thập phần thích nữ nhi này.
"Tứ tẩu thật đẹp." Nhị công chúa ngửa đầu, vừa kinh diễm vừa hâm mộ.
Phó Dung cười sờ sờ đầu nàng: "Muội muội sau khi lớn lên sẽ càng đẹp."
Kế tiếp Thôi Oản Tần Vân Ngọc đều thấy qua, lại có chính là phu nhân huân quý quan hệ tương đối xa.
Nhận thân cuối cùng kết thúc, Tần nhị phu nhân dẫn nữ quyến đi phòng khách ngồi vào chỗ, cho Phó Dung thời gian thay đồ.
Hôm qua cùng theo đồ cưới vào phủ, Mai Hương Lan Hương lập tức tiến
vào hầu hạ Phó Dung, Mai Hương phụ trách lấy mũ phượng xuống, nhìn đến
tóc bên trong, khiếp sợ cằm sắp muốn rơi xuống.
"Chải đầu đi, đó là ta không cẩn thận làm ra thế." Phó Dung mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thu thập xong, cũng tới thời gian khai tiệc, Phó Dung xoa xoa bụng, giữ vững tinh thần đi dự tiệc.