Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 108 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Túc vương phủ.



Dùng cơm trưa xong, tiến đến chúc mừng rồi nhóm nữ khách lục tục tản

đi, chỉ có các nam nhân ở tiền viện còn ồn ào uống rượu, trong lúc náo

nhiệt này không ai phục ai, phải liều định ra tửu lượng cao thấp mới

chịu thu tay lại.



Đó là chuyện Từ Tấn phải ứng đối.



Tiễn bước vị nữ khách cuối cùng, Phó Dung nhìn mặt trời lặn về Tây, sức cùng lực kiệt mà trở về phòng đi ngủ.



Buổi sáng gây sức ép trang điểm, buổi tối còn phải bồi nam nhân gây

sức ép, nàng cũng chỉ có buổi chiều trong khi rảnh rỗi có thể nghỉ ngơi

một lát.



"Trời tối rồi, cô nương nên đứng lên thu thập thôi."



"Ngươi như thế nào còn kêu cô nương, phải gọi là vương phi."



"Ta quên mất..."



Âm thanh quen thuộc ở gần bên tai, Phó Dung nhíu nhíu mày, mở mắt ra, trong phòng xa lạ, hai nha hoàn của nàng đứng đó.



Phó Dung nhìn ngoài cửa sổ, một mảnh u ám.



Nàng xoa trán ngồi dậy, "Nước ấm chuẩn bị tốt chưa?"



Lan Hương đáp: "Đều tốt, cô nương hiện tại tắm rửa vừa vặn."



Nàng lại kêu cô nương, Mai Hương bất đắc dĩ trừng nàng.



Phó Dung cười nói: "Chỗ riêng tư quen như thế nào thì kêu như thế, đi ra bên ngoài nhớ kêu vương phi là tốt rồi."



Nói chuyện phiếm vài câu, triệt để tỉnh táo, Phó Dung sang phòng bên

thoải thoải mái mái tắm nước ấm, thay quần áo xong, tinh thần sảng

khoái. Cơm chiều dùng một bát chè hạt sen, sau đó liền không có việc gì, lệnh cho hai nha hoàn ra bên ngoài trông giữ, chính nàng ngồi tại trong phòng đợi tân lang trở về.



Ngoài cửa sổ bóng đêm càng ngày càng mờ, Phó Dung trong lòng cũng càng ngày càng khẩn trương.



Giữa phu thê, sau khi quen thuộc, vui thích vô cùng, nhưng tân hôn sơ

kỳ, đặc biệt là mấy đêm đầu, Phó Dung thật không có dũng khí tiếp nhận

một lần nữa. Lúc trước Từ Yến 18 tuổi, giống thiếu niên lang, ôn nhu săn sóc. Hiện giờ Từ Tấn 20 tuổi, đó là đại nam nhân trải qua chiến trường, ban đêm vẫn luôn cùng sói đói giống nhau, đối với đêm nay có thể hay

không dỗ hắn ôn nhu chút, Phó Dung thật không có bao nhiêu tin tưởng.



Nàng lo sợ bất an, phía trước Từ Tấn còn cùng người cạn chén.



Thái Tử, Khang vương, Thành vương muốn rót cho hắn, ngay cả thân đệ đệ hắn Từ Hạo đều bưng bát không ngừng khuyên hắn uống, càng không cần nói đám người Tần Anh, Thôi Tuân. Từ Bình, Từ Yến ngược lại là không chủ

động mời rượu thì hắn lại nhất định muốn cùng bọn họ uống, bên kia còn

có Phó Định, Phó Thần, Phó Hựu, Lương Thông là thông gia, buổi trưa đã

uống một vòng, hiện tại người tuy rằng còn an an ổn ổn ngồi ở chỗ đó

nhưng ánh mắt đã có chút đờ đẫn.



Cuối cùng Từ Bình tiến lại, sầm mặt đem vài đứa cháu răn dậy cho một

trận, lại lệnh cho người hầu cận đỡ các vị gia hồi cung hoặc hồi phủ.



Hứa gia dìu Từ Tấn hướng tân phòng bên kia đi tới, đi chưa được mấy bước Từ Tấn liền xông đến dưới tàng cây nôn mửa.



Hứa gia mau chóng đi theo vỗ lưng cho hắn.



Phun xong rồi, Từ Tấn lệnh Hứa gia trước dìu hắn đi tiền viện tắm rửa
Lan Hương bước nhẹ ra, bởi vì ban đêm quá yên lặng, nàng nghe được

tiếng vang tí tách tí tách liên tục gián đoạn, cuối cùng mới là tiếng

nước bình thường.



Tiếng nước ngừng, Phó Dung tiếp tục ngồi hồi lâu, ngồi vào nàng cảm thấy gì đó của Từ Tấn hầu như đều không còn, mới đi tắm.



Nàng không cho hai nha hoàn hầu hạ, chính mình ngồi trong thùng tắm,

trên người tùy tiện dội vài gáo nước, chủ yếu vẫn là rửa phía dưới.



Đau, nhưng nàng rửa đặc biệt nghiêm túc, không muốn của Từ Tấn lưu lại trong cơ thể.



Phó Dung không biết thân thể của nàng đến cùng có vấn đề hay không,

không biết đến cùng nàng có thể mang thai hay không, nàng chỉ biết, nàng không muốn sinh con cho Từ Tấn, ít nhất mấy năm này không muốn.



Từ Tấn cuối cùng có thể sống sót hay không, Phó Dung không xác định,

nhưng nàng nhớ, đời trước hai huynh đệ Từ Tấn chết trận sa trường, Thái

Tử lấy lý do Thành vương mê hoặc Gia Hòa đế dấy binh, đem Thành vương

cùng 2 người con trai của hắn giết chết. Sau này An vương trấn loạn,

Đông cung, Khang vương phủ cũng không còn một đứa nhỏ sống sót.



Là trùng hợp sao?



Phó Dung không tin, tựa như Gia Hòa đế muốn làm Hoàng Thượng, đều

không hi vọng bên người có tồn tại uy hiếp đi? Gia Hòa đế đăng cơ thì

anh em ruột hắn đều chết rồi, An vương có thể sống được, toàn bộ bởi vì

tuổi hắn quá nhỏ, vừa vặn Gia Hòa đế cần dùng hắn để vãn hồi một chút

thanh danh.



An vương thì sao? Hắn muốn vị trí kia, sẽ cho đám người cốt nhục của

Thái Tử còn sống? Có hoàng tôn ở đó, hắn đăng cơ liền danh không chính

ngôn không thuận.



Hoàng gia không có tình phụ tử. Nếu Phó Dung làm thê tử An vương, nàng sẽ giả vờ không biết An vương trên đường đăng cơ đã làm những gì, nàng

chỉ cần chính mình sống được tốt, chỉ cần người nhà không chịu liên lụy

là được. Nhưng hiện tại nàng là vương phi của Từ Tấn. Phó Dung dám dùng

mấy năm thời gian thậm chí nửa đời sau bồi Từ Tấn cùng cược, lại không

muốn cược cả con của mình. Đời này, nếu như số mệnh nàng không tốt, Từ

Tấn cuối cùng vẫn chết, ngoại trừ ảo não không cam lòng, Phó Dung sẽ

không có bất kỳ thương tâm nào. Nàng sẽ nghĩ biện pháp làm một góa phụ

khoái hoạt, nhưng nàng tuyệt đối không chấp nhận được nỗi đau mất con.



Cho nên, trước khi xác định Từ Tấn có thể tránh thoát trận ám toán kia, Phó Dung đều không muốn sinh.



"Cô nương có vết thương trên người, tắm một lát liền đứng lên đi."

Phía sau tấm bình phong, Mai Hương nhỏ giọng nhắc nhở, nắm trong tay

thuốc dán đã sớm chuẩn bị.



Phó Dung nhìn về phía đó, cuối cùng tắm một cái, gọi các nàng tiến vào hầu hạ.



Ở trong phòng tắm bôi thuốc xong, Phó Dung chậm rãi trở về trong phòng.



Trên giường nam nhân ngủ say sưa, gương mặt tuấn tú còn sót lại thoả mãn cùng đỏ ửng.



Phó Dung nhìn chằm chằm vào hắn, nghĩ tới những lời ngon tiếng ngọt nhu tình mật ý kia của Từ Tấn, lặng lẽ cười.



Như vậy rất tốt, hắn chỉ thích thân thể của nàng, nàng ứng phó cũng không cần tồn tại bất kỳ áy náy.



Đắp chăn lên, Phó Dung cũng rất nhanh ngủ thiếp đi.