Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 109 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Gia đình bình thường, vợ chồng son tân hôn ngày thứ hai, phải dậy sớm

kính trà cho các trưởng bối, Từ Tấn cùng Phó Dung đương nhiên cũng phải

tới bái, chẳng qua là phải đi vào trong cung.



Bởi vì Hoàng Thượng phải tảo triều, tảo triều xong có một canh giờ

chuyên môn xử lý chính vụ, Từ Tấn không sốt ruột. Tỉnh ngủ rồi, đầu đau

ghê gớm, biết là hậu quả tối hôm qua say rượu, Từ Tấn giơ tay nhu cái

trán, bình tĩnh mà nằm một lát, đợi cỗ khó chịu kia trôi qua, mới ôm thê tử bên cạnh.



Đời trước cùng với Phó Dung một chỗ, hắn không cảm thấy chính mình có

bao nhiêu thích nàng, sau này xuất chinh, vừa đi là hơn nửa năm, ngẫu

nhiên ban đêm lại nhớ nàng, nhớ cảm giác bên mình có người cùng ngủ, sau khi trùng sinh cũng như thế.



Chạm phải người, Từ Tấn mở mắt ra, còn chưa nhìn đến người, không tự giác mà cười.



Phó Dung nằm quay lưng về phía hắn, bởi vì thân thể không thoải mái,

tay Từ Tấn đáp lên người, nàng liền tỉnh dậy, chỉ là lười để ý hắn, như

trước giả bộ ngủ.



Từ Tấn không biết tâm tư nàng, nhẹ nhàng ngẩng lên, dựa đầy vào cánh tay nhìn nàng.



Bên ngoài trời sáng rồi, trong màn lụa còn có chút tối, nhưng cái này

cũng không ngăn Từ Tấn nhìn rõ gương mặt thê tử trắng bệch, phảng phất

qua một đêm, nàng tiều tụy hơn, lông mày nhỏ nhắn hơi hơi nhíu lại, vô

cớ khiến người đau lòng.



Nụ cười trên khóe miệng Từ Tấn cứng lại.



Một ít tình cảnh tối hôm qua đột nhiên xuất hiện.



Hắn mơ mơ hồ hồ nhớ nàng khóc, tựa vào trên ván cửa không ngừng túm

hắn. Ngay từ đầu Từ Tấn có chút đau lòng, nhưng hắn quá thích nàng cho

hắn lần đầu tiên, thích nàng bởi hắn rơi lệ, càng khiếp sợ nàng cùng với trong hồi ức so sánh rõ ràng, khiến cho hắn không dừng thân thể lại

được, cho nên hắn không có dừng. Hơn nữa hắn nhớ, đời trước hai người

cùng một chỗ, nàng ban đầu cũng không thế nào thoải mái, thời gian dài

nàng liền thích, hắn cho rằng hiện tại cũng giống như vậy, rồi tiếp

đó...



Hắn cái gì cũng quên mất, trong đầu chỉ còn lại chỗ tốt của nàng.



Có phải hay không hắn đòi lấy quá nhiều, nàng mệt nhọc?



Từ Tấn sinh lòng thương tiếc, chậm rãi ngồi dậy, nghĩ nhướn người đi hôn nàng.


"Vậy ngươi bao giờ mới nguôi giận?" Nàng lại nổi tính trẻ con, Từ Tấn buồn cười sờ sờ tóc dài của nàng.



Phó Dung nghĩ ngợi một lúc, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Ta không biết, dù

sao ta bớt giận sẽ chủ động cùng vương gia nói chuyện, ta không chủ động phản ứng với vương gia, vương gia cũng đừng phiền ta là được."



Chủ động phản ứng hắn chính là bớt giận?



Từ Tấn tiếp tục sảng khoái đồng ý, "Còn có dạng trừng phạt thứ ba sao?"



Phó Dung muốn thăm dò giới hạn Từ Tấn chịu dung túng nàng, một lát

sau, nhìn hắn nói: "Vương gia thích đứng như vậy, đêm nay ta đốt 1 nén

nhang, vương gia ở trước cửa đứng tới khi nhang tắt thì đi ngủ?"



Từ Tấn nhíu mày, Phó Dung thầm nói không xong, vừa muốn bỏ qua lời

này, liền nghe hắn hỏi: "Tối hôm qua ta chỉ đứng thời gian chỉ có một

nén nhang?"



Phó Dung ngơ ngác mới hiểu được Từ Tấn lời này là có ý gì, nhịn không

được nắm lấy gối đầu đập hắn. Nàng lúc ấy đau đến sắp chết, sau này dứt

khoát hôn mê bất tỉnh, nào nhớ được hắn gây sức ép bao lâu? Nhìn phân

thượng hắn là vương gia mới nói một nén nhang, hắn thế nhưng ngại thời

gian ngắn?



Từ Tấn trầm thấp mà cười, ngoan ngoãn cho nàng đập, đợi nàng đập đủ

rồi, hắn cất kỹ gối đầu thuận thế nằm xuống, nâng tay nàng hôn: "Tốt,

đứng một nén nhang thì đứng một nén nhang, ai bảo ta đuối lý?"



Hắn đến loại trừng phạt này cũng đều chịu đáp ứng, Phó Dung bớt giận

một chút, bất tri bất giác ý thức được nam nhân đang hôn tay nàng, nhanh chóng rụt trở về: "Ngươi đã đáp ứng không chạm vào ta!"



Từ Tấn kinh ngạc: "Đến tay cũng đều không cho phép chạm vào?" Hắn cho rằng chỉ là không cho phép...



Phó Dung không nói chuyện, chỉ yên lặng ủ nước mắt, rất nhanh lại là hai mắt đẫm lệ.



Từ Tấn không có cách nào, muốn sờ sờ đầu nàng, tay đưa tới một nửa lại thu trở về, đứng lên nói: "Một lúc nữa phải vào cung vấn an, ta đi xem

xem bọn họ chuẩn bị như thế nào, ngươi ngủ thêm một lúc đi, trước khi xuất phát ta tới gọi ngươi."



Phó Dung gật gật đầu, kéo chăn hướng bên trong chuyển người qua.



Từ Tấn kỳ thật luyến tiếc đi, nhìn nàng tóc đen hỗn độn rối tung ở trên gối đầu, lại nhớ tối hôm qua hối hận không thôi.



Nếu như không có làm nàng bị thương, sáng nay hơn nửa có thể lại đến một lần nữa...