Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 12 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Nhã gian sáng sủa, lịch sự mà không kém phần tao nhã, thoang thoảng
hương trà,Liễu Như Ý đi tới ngồi bên cạnh Phó Dung, cười hỏi hai tỷ
muội: “ Trà này như thế nào?
Phó Dung cảm khái nói: “ Người đối với chúng con thật tốt!” Nàng thích
uống trà lài, thích nhất là uống trà châu lan Hoàng Sơn ở Huy Châu. Liễu Như Ý chuẩn bị trà này, nước trà trong veo, hương hoa u nhã, tư vị
thanh thuần, quả thật là thượng phẩm, trà Phổ Nhĩ của tỷ tỷ cũng giống
vậy. Phó Dung biết đây là bản lĩnh của Liễu Như Ý mời chào khách hàng
quen, đối với yêu thích của các phu nhân tiểu thư khác, khẳng định trong lòng cũng có phán đoán. Nhưng cái này cũng không ảnh nàng hưởng thụ sự
săn sóc như vậy. Phó Uyển cũng ôn nhu nói cảm tạ.
Thấy các nàng vừa lòng, Liễu Như Ý liền nhắc tới chính sự, chỉ vào 3
tiểu nha đầu nói: “ Các nàng đều là người trong sạch có gia cảnh nghèo
khổ, đi theo bên Cố nương tử cũng 2,3 năm, đồ trang sức còn làm tốt
huống chi là hoa điền nho nhỏ này sẽ càng tốt hơn, tam tiểu thư xem
thích ý người nào, ta đây liền đem khế ước bán thân cho ngươi.” Lại để
cho 3 nha đầu tự báo danh họ, tên đều liên quan đến trang sức.
Bộ dáng tốt nhất gọi là Kim Phiến, da trắng nõn, mặt mày thanh tú. Phó
Dung yêu đẹp, dùng người cũng thích dùng người thuận mắt, kiếp trước
liền chọn Kim Phiến. Bởi Kim Phiến có tác dụng đặc thù, Phó Dung liền
cho nàng làm đại nha hoàn, cuối cùng Kim Phiến không biết phân biệt, si
tâm vọng tưởng, dám gạt nàng quyến rũ ca ca, Phó Dung liền đưa người trở về.
Khi Liễu Như Ý biết nguyên nhân, liền hào phóng cho nàng chọn một người
khác. Lần thứ hai, tiếp thu giáo huấn lần trước nàng chọn Ngân Trụy có
dung mạo tầm thường liền cho nàng làm nha hoàn nhị đẳng, bình thường
không gọi nàng hầu hạ bên người, miễn cho nàng nhìn thấy ca ca của mình
mà động tâm. Ngân Trụy làm việc cũng giữ đúng bổn phận của mình nhưng cố tình lại lắm mồm thích nhiều chuyện, luôn muốn tìm hiểu tại sao Phó
Dung thích cài hoa điền, bị Mai Hương nhắc nhở nhiều lần mà không sửa
đổi.
Như Ý Trai không phải là nơi bán nha đầu, Phó Dung ngại phải làm phiền
Liễu Như Ý, chỉ đem Ngân Trụy đuổi ra khỏi phủ, chuẩn bị đến tiệm trang
sức bên cạnh xem thử. Ai ngờ Ngân Trụy mang theo hành trang về Như Ý
Trai mà oán giận, hôm đó Liễu Như Ý tự mình đến phủ để bồi tội, nhận
định là Ngân Trụy phục vụ không tốt, sau đó đem Ngọc Cầm cho nàng. Ngọc
Cầm là người xấu nhất trong 3 người, xấu đến mức Phó Dung lần đầu gặp
mặt không muốn nhìn lại lần thứ hai. Nhưng Ngọc Cầm làm cho Phó Dung
thấy được cái gì gọi là nhìn người là không thể nhìn bên ngoài, Ngọc Cầm không chỉ tay nghề giỏi, tính tình trầm ổn sâu sắc, càng đáng quý là
Phó Dung tốt xấu cũng sống qua hai đời, Cầm Hương cũng không giỏi che
giấu, thực dễ dàng nhìn ra nàng đang băn khoăn. Hướng Cầm Hương vẫy tay, ý bảo nàng đến gần một chút, Phó Dung gỡ ra mi tâm rơi ở trên trán, chỉ vào vết sẹo nhỏ: “ Mặt rỗ, đây là khi ta bị bệnh lưu lại, hơn phân nửa
đời này của ta cũng không thể xóa hết được, ta không muốn người khác
nhìn thấy, nên chọn ngươi để hầu hạ bên người. Cầm Hương trừ bỏ lão gia
và phu nhân, toàn bộ thành Tín Đô chỉ có Tôn mama Mai Hương và Lan Hương biết được, ta tin ngươi, cũng hi vọng ngươi vì ta mà giữ kín miệng.”
Để Cầm Hương biết vết sẹo có bao nhiêu lớn thì mới làm ra hoa điền thích hợp nhất.
Cầm Hương có dung mạo xấu nhưng tâm tốt lúc này quỳ xuống: “ Tiểu thư
yên tâm, nô tỳ thề với trời tuyệt không nói cho người khác biết, nếu như làm trái, thì Cầm Hương nguyện ý kiếp sau, kiếp sau nữa cũng sinh ra
xấu như vậy.” Sinh ra có dung mạo xấu chỉ cần chưa làm gì thì cũng đã bị người khác chê cười.
Phó Dung không cười, ngược lại có chút áy náy vì lúc trước khinh thị. đi giày, Phó Dung tự mình đỡ nàng đứng dậy. “ Ta đương nhiên là tin ngươi. Chuyện dung mạo, khi không ở bên cạnh ta, ta quản không được, nhưng đã
là người của ta, ai dám cười nhạo ngươi, ta sai người đánh và đuổi hắn
đi.”
Thanh âm của nàng mềm mại, trong lời nói lúc này đầy kiên định và che
chở, Cầm Hương cúi đầu, lặng lẽ rơi lệ. Cha mẹ ở nhà cũng chưa từng đối
xử với nàng như vậy.
Phó Dung đưa khăn cho nàng: “ Được rồi ngươi lui xuống đi, đem dụng cụ
và nguyên liệu làm hoa điền ghi ra, ngày mai ta sai người đi mua, tạm
thời không vội làm, hôm nay mua ở Như Ý Trai cũng đủ dùng một thời gian.
“ Vâng, tiểu thư cứ yên tâm, Cầm Hương chắc chắn sẽ hầu hạ tốt tiểu thư.” Cầm Hương cam đoan lần nữa, mắt đo đỏ rời đi.
Phó Dung một lần nữa ngồi trên tháp, cầm lấy cây trâm vừa để ở một bên
thưởng thức. Gã sai vặt kia là có chuyện gì? Kiếp trước nàng không gặp
hắn ở Như Ý Trai, khi gả vào Quận Vương phủ mới gặp hắn vài lần bên cạnh cha chồng. Chẳng lẽ hắn là người của Như Ý Trai, sau này trong một đêm
Như Ý Trai biến mất, Liễu Như Ý, Cố nương tử chẳng biết đi nơi đâu, tại
sao hắn lại vào phủ Quận Vương?
Khi Liễu Như Ý rời đi cùng thời gian nàng xuất giá cách khoảng nửa năm,
gã sai vặt kia nhanh chóng trở thành thân tín bên người cha chồng, thật
là kỳ lạ quá? Nếu hắn thực sự có bản lĩnh lúc này cũng không phải là một gã sai vặt nho nhỏ ở Như Ý Trai mà đã vươn lên cành cao khác. Hoặc giả, hắn vốn là người của cha chồng bị phái đến bên người Liễu Như Ý?
Vậy Liễu Như Ý có biết hay không? Nếu biết, vậy thì chỉ còn một loại
giải thích thôi. Phó Dung giơ cây trâm lên, nhìn chằm chằm vào cánh bướm hồng nhạt mềm mại mà trong lòng có chút phức tạp.