Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 11 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
“ Nhị đệ đang nhìn gì vậy?
Tề Sách đang xem một đôi vòng tay ngọc dương chi cùng vòng tay hồng phỉ
thúy có tơ vàng, gian nan chưa ra quyết định được cho muội muội. Rất có
hứng thú mà đi tới, đi về phía trước cửa sổ cùng Tề Giản đứng sóng vai,
nhìn xuống đường. Chỉ thấy một gã xa phu mặc áo xám đang đem xe ngựa
đánh tới bên đường, xem dấu hiệu trên xe hình như là của Phó gia.
Tề Sách đăm chiêu, nghiêng đầu thấy ánh mắt Tề Giản đăm đăm, hình như còn chưa hồi hồn, nhẹ nhàng cười: “Nhị đệ?”
Tề Giản đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện huynh trưởng không biết từ lúc
nào đã đi tới, nhìn hắn mọt cách đầy thâm ý, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nhất thời đỏ bừng một mảnh.
Tề Sách càng thêm khẳng định vị cô nương Phó gia nào tới, sớm nghe nói
qua tỷ muội Phó gia mỗi người đều như hoa như ngọc. Lúc cùng Tề Giản nói chuyện, ánh mắt không khỏi nhìn xuống cửa lầu hai nhiều thêm mấy lần.
Lòng thích cái đẹp ai ai cũng có, huống chi quan hệ của hai nhà không
tệ, nói lý lẽ hắn có thể tự cho mình lấy thân phận huynh trưởng.
hắn âm thầm lưu ý, số lần Tề Giản nhìn xuống càng nhiều, lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi, chỉ mong đến gần nhìn xem vị cô nương kia.
“ Ca ca, muội chọn xong rồi, muốn lấy vòng hồng phỉ tơ vàng này.” Tề
Trúc đeo chiếc vòng vào cổ tay, hướng hai huynh trưởng lắc tay. Tiểu cô
nương đang tuổi dậy thì, mắt hạnh má đào, da thịt trắng tuyết, ngọt ngào động lòng người.
Tề Sách dẫn đầu trở lại bên người của muội muội, thấy trên quầy còn dư
lại mấy thứ, cưng chiều nói: “ Hiếm khi được ra ngoài một lần, chọn
nhiều thêm vài món nữa đi.”
Ca ca cưng chiều nàng, Tề Trúc rất cao hứng, vừa muốn chọn tiếp, chợt
nghe hỏa kế bên ngoài nói một câu: “ Phó cô nương”, trong lòng nàng ta
vừa động, quay đầu nhìn về phía cửa.
Hàng loạt tiếng bước chân đạp lên thang trúc lên lầu, liền thấy tỷ muội
Phó Dung đi vào. một cái chớp mắt, tựa như trăng sáng mọc trên sơn cốc,
lại tựa như ánh bình minh xuyên thấu tầng mây. Lầu hai Như Ý Trai rộng
mở, sáng sủa đều bởi hai tỷ muội làm vẻ vang cho kẻ hèn này, lập tức
sáng sủa không ít.
Ánh mắt Tề Sách liên tục đảo qua Phó Uyển và Phó Dung, ánh mắt dừng trên người Phó Uyển lâu hơn một chút, xoay người nhìn về phía quầy, quân tử
thủ lễ.
Tề Giản kinh ngạc nhìn nhìn đế giày vải Tú Hoa màu xanh nhạt, rồi nhìn
mi tâm có mang trân châu trên trán của tiểu cô nương, chỉ cảm thấy nàng
Mỗi một cái đều tinh xảo đẹp mắt, hợp cùng một chỗ ý nghĩa đối với 3 tỷ
muội các nàng đều lớn hơn. Phó Dung nhìn về phía tỷ tỷ, bình tĩnh như
Phó Uyển mà trong mắt cũng không giấu được ánh sáng kinh hỉ.
“ Ngài thực sự chịu bán?” Phó Dung vừa nói vừa vuốt ve một cây trâm.
Liễu Như Ý nhìn nàng nghịch ngợm, cười: “ Đồ đã đem tới cho các ngươi
xem, nếu không muốn bán, ta sợ đêm nay tam tiểu thư sẽ về ôm lấy lệnh
tôn mà nói xấu ta đi, sau này Phó đại nhân gắn một tội danh nào đó cho
ta, chẳng phải ta liền tiền mất tật mang sao?” Phó Phẩm Ngôn sủng thê ái nữ toàn bộ ở thành Tín Đô đều biết.
“ Cha con mới không ngang ngạnh như vậy đâu.” Phó Dung yếu ớt phản bác,
đi tới đem tráp ôm vào trong lòng mình, “ Nếu ngài đã có lòng như thế,
con mua liền, chỉ là lần này khi ra ngoài con không mang nhiều tiền, lát nữa ngài phái người đi theo chúng con về phủ, cùng nương con nói
chuyện, tùy ngài ra giá.”
Liễu Như Ý vẻ mặt khổ sở nói: “ Nếu ta nói giá công phu sư tử ngoạm, phu nhân có thể đánh ta văng ra ngoài hay không?”
Ba người nói nói cười cười, không khí rất là vui vẻ, Phó Dung hợp thời
nói: “ Liễu di, gần đây con có đọc < hoa gian tập>, trong đó đặc
biệt có nhắc tới hoa điền, con rất thích cho nên mới đến mua, trông thấy đồ thật lại càng thích. Ngài cũng biết con có mới nới cũ, mỗi ngày đều
muốn đổi một kiểu, cho nên con muốn mua một tiểu nha hoàn chuyên môn làm hoa điền để tiện hầu hạ cho con, không biết bên này của ngài có nha đầu biết làm hoa điền không? Chỉ cần biết làm là được.”
Mua người… Liễu Như Ý có chút kinh ngạc, nhưng khi nghe Phó Dung nói chỉ cần biết làm hoa điền, lập tức có sự lựa chọn “ Có thì có,nhưng đều là
người hầu hạ bên người Cố nương tử, ta phải hỏi Cố nương tử một chút, có nguyện ý thả người hay không?”
“ Vậy thì phải làm phiền người rồi.” Phó Dung hưng phấn nói.
Tiểu cô nương ánh mắt trong veo như nước, mặt cười như hoa, Liễu Như Ý
không nhịn được mà nhéo vài cái “ Phiền cái gì, có thể vì các cô nương
Phó gia cống hiến sức lực làm cho mỹ nhân cười, bao nhiêu người cầu còn
không được.” Đặc biệt là vị tam tiểu thư này, chỉ cần một ánh mắt một nụ cười, dù bà là nữ tử đều hận không thể quên hết sinh ý mà đáp ứng tất
cả yêu cầu của nàng, nếu đổi lại Đông gia là một nam tử, chỉ sợ càng
không có tiền đồ.
Lần này Liễu Như Ý đi tương đối lâu, tỷ muội Phó Dung đến bên cạnh ngồi
uống trà một lát, thì bà mới dẫn 3 tiểu cô nương quay lại. Tuổi 3 người
cũng tương đương Phó Dung, mỗi người đều mặc một thân áo nửa mới nửa cũ
màu xanh lá cây, hơn phân nửa chắc là vì đến gặp nàng mới thay. Phó Dung đặt chén trà xuống, tầm mắt lướt qua mặt của 3 người một vòng. Đều là
người quen, đã từng hầu hạ cho nàng, đáng tiếc chỉ có một người lúc đầu
nàng không thích nhưng chưa từng phụ nàng.