Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 10 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Hôm đó sau khi Phó Dung về nhà, liền năn nỉ Kiều Thị cho phép nàng ra

ngoài, nàng muốn đi một chuyến tới Như Ý Trai. Như Ý Trang là tiệm bán

trang sức châu báu. Phó Dung là một người hiếu động, ỷ vào được phụ thân sủng ái, gần như những địa phương ở thành Tín Đô này đều dạo qua. Lúc

đầu Kiều Thị còn dung túng nàng, nhưng nữ nhi dần dần lớn lên, dung mạo

lại quá mức xuất chúng, bắt đầu từ năm trước, Kiều Thị quản thúc nghiêm

hơn, không dễ dàng cho Phó Dung chạy loạn ra cửa, trừ khi có trưởng bối

đi cùng.



“ Con muốn mua cái gì? Nương kêu người đi mua, sai người bên cửa hàng

mang qua cho con chọn.” Quan ca nhi còn nhỏ chưa rời khỏi bên người

được, nên Kiều Thị không nguyện ý ra cửa, nghi ngờ hỏi nữ nhi, “ Con

không phải sợ bị người khác nhìn thấy sao? Sao hôm nay lại muốn đi ra

ngoài?”



Phó Dung không trả lời, ghen tỵ nhìn đệ đê trong ngực mẫu thân đang uống sữa, nắm lấy tay đệ đệ chơi, nhỏ giọng thầm thì nói: “ Nương bất công,

nương không cho con uống sữa.”



Kiều Thị có 5 đứa nhỏ, Phó Thần, Phó Uyển sinh tại kinh thành cùng lúc

Phó Phẩm Ngôn thi tiến sĩ nên cần chuẩn bị một khoản bạc lớn, vì tiết

kiệm Kiều Thị không mời nhũ mẫu, tự mình nuôi lớn nhi tử và nữ nhi. Về

sau Phó Dung và Phó Uyển thì thỉnh nhũ mẫu cho các nàng uy sữa, còn đến

Quan ca nhi, đứa con nhỏ nhất và là đứa con cuối cùng mà Kiều Thị sinh,

nên luyến tiếc mời người khác chăm sóc, bất cứ việc gì cũng tự thân tự

lực. Nhũ mẫu chỉ dùng vào thời điểm bà không thuận tiện, nhìn đã biết

đứa con trai cục cưng này rất mực được sủng ái, đại khái là như thế.



“ đã 13 tuổi mà cả ngày không đúng đắn.” Kiều Thị đưa tay điểm trán của

nữ nhi một cái, trừng mắt nói: “ nói về bất công, trong nhà ai so được

với con? Đừng vì không đáp ứng một yêu cầu của con mà than bất công,

ngược lại mà nói, có thể bớt việc vì sao nhất định muốn tự mình đi ra

ngoài.’



“ Con muốn ra ngoài đi dạo.” Phó Dung thuận thế dựa vào vai của mẫu

thân, nũng nịu nói: “ Ở thôn trang gần một tháng, nương cho con ra ngoài một lần đi, có Tôn mama đi theo, có gia đinh che chở, nương còn lo lắng cái gì? Dù sao người không đồng ý chính là không thích con!”



Thứ nàng chân chính muốn mua, Như Ý Trai sẽ không đưa đến, phải tự tay

nàng đi chọn. Khi hai mẹ con giằng co, Phó Phẩm Ngôn vén mành đi vào,

Kiều Thị nhìn thấy nên ôm nhi tử xoay người đưa lưng về phía ông mà

ngồi. Vợ chồng già, bà đương nhiên không sợ trượng phu nhìn thấy, chỉ là nữ nhi đang ở đây, nếu chẳng may ánh mắt của trượng phu nhìn sang đây

bị nữ nhi nhìn thấy thì không ổn. Phó Phẩm Ngôn cũng không ngồi trên
như đóa hoa hồng tịnh đế rực rỡ, tươi đẹp kiều diễm.



Phó Uyển đỏ mặt, lôi kéo muội muội cáo từ với mẫu thân: “ Chúng con đi trước đây.”



Kiều Thị đưa hai nữ nhi tới cửa: “ Trở về sớm một chút, chớ trì hoãn

lâu.” Lại phân phó nha hoàn, ma ma đi cùng hầu hạ các tiểu thư thật tốt. Mọi người sôi nổi vâng dạ.



“ Rốt cuộc muội muốn mua cái gì?” Xe ngựa đi vững vàng, Phó Uyển tò mò hỏi.



Phó Dung sầu nói: “ Hoa điền, điểm mi tâm dù nhìn đẹp, đều sẽ không dính sát vào chỗ này, khi cúi đầu dễ dàng bị người ta nhìn thấy.”



Phó Uyển gật đầu: “ Vậy tại sao muốn tự mình đi mua?”



Phó Dung cười hắc hắc: “ Muội muốn nhìn thử xem Như Ý Trai có thợ làm

hoa điền khéo tay hay không, nếu có muội mua về nhà chuyên làm cho muội

thôi. một ngày đổi một kiểu, toàn tùy ý muội, không cần lần lượt đến bên ngoài để chọn.”



Hoa điền phát triển rất rực rỡ, ở trong dân gian của tiền triều rất

thịnh hành. Khiến nha hoàn nuôi trong nhà cũng đều có tay nghề làm hoa

điền, đáng tiếc hoàng đế khai quốc Đại Lương xuất thân là mãng phu,

không thích tiêu xài xa hoa, dần dần liền đem một ít phong khí tiền

triều đè ép xuống, hoa điền là một loại trong đó. Khi trang điểm thanh

nhã chủ yếu không có, rất ít nữ quyến cài hoa điền nên bình thường không có ai học. Kiếp trước Phó Dung tìm thợ khéo tay chân chính cũng mất một phen công phu.



“ Muội thật thông minh.” Phó Uyển cười cười, còn muốn hỏi tại sao muội

muội không gọi Như Ý Trai tuyển chọn người rồi đưa qua. Chỉ là đều đã ra ngoài nên không đáng bàn luận lại.



Bất tri bất giác xe ngựa đã dừng trước cửa Như Ý Trai. Phía sau, ma ma

đã nhanh chóng đi tới, dọn xong ghế gỗ, vén rèm cửa đỡ hai người xuống

xe. Ánh nắng tươi sáng chiếu lên trên quần áo hai tỷ muội tạo nên những

tia sáng rực rỡ. trên trán có trân châu, mã não rạng rỡ sinh động chiết

xạ ra ánh sáng làm chói mắt của mọi người.



trên lầu hai của Như Ý Trai, có một thiếu niên mặc cẩm bào vốn chỉ đứng

trước cửa sổ để thoáng khí, xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa có chút

quen thuộc chạy tới, ánh mắt không khỏi nhìn sang. Khi tỉ muội Phó gia

lần lượt xuống xe, quạt xếp trong tay hắn đang đong đưa cũng không động, kìm lòng không đậu bước lên phía trước một bước, dựa vào gần cửa sổ

hơn, tựa như làm như vậy mới có thể nhìn được rõ ràng.