Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 121 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Trở về vương phủ, Từ Tấn để Phó Dung hảo hảo chuẩn bị một chút, lúc cơm chiều hắn đến Phù Cừ viện.
Phó Dung không hiểu hắn rốt cuộc muốn nàng chuẩn bị cái gì.
Không phải là đi ngủ sao? Giống mấy ngày hôm trước không phải được rồi sao, chẳng lẽ hắn muốn nàng dày công ăn mặc?
Hai người tuy là tân hôn nhưng bởi vì đời trước cùng nhau sống chung
như vậy, Phó Dung cùng Từ Tấn hiện tại ở chung ngược lại có cảm giác vợ
chồng lâu năm. Duy nhất bất đồng là phương thức hai người ở chung thay
đổi. Đối với nàng mà nói, loại chuyện đó trực tiếp ngã trên giường là
tốt rồi, nào cần chuẩn bị?
Nhưng Từ Tấn đã nói như vậy, hẳn là thập phần chờ mong đêm nay, nên Phó Dung phải tận tâm "chuẩn bị".
Trước tiên là cơm chiều.
Từ Tấn thích ăn cái gì, Thục phi, Ôn ma ma đều lặng lẽ nói cho nàng biết, Phó Dung nhớ kỹ, phân phó phòng bếp làm vài món.
Mắt nhìn chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối, Phó Dung mau chóng tắm nước
ấm, ngồi trang điểm trước gương. Quá mức tận lực cũng không tốt, Phó
Dung để Mai Hương chải búi tóc bình thường, sau đó chọn một cái trâm cài hồng mã não rũ châu, cắm vào búi tóc. Nàng chỉ gật đầu hoặc nghiêng
đầu, từng chuỗi hồng mã não to bằng hạt gạo ở đầu trâm lắc lư theo, sóng quang lưu chuyển, làm tôn lên dung nhan nàng càng thêm kiều mị.
Xiêm y...
Phó Dung đem hồng y đêm động phòng lôi ra mặc, áo ngắn màu đỏ thắm cổ
áo thêu hoa mẫu đơn, váy dài bên dưới màu đỏ thắm thêu hoa văn kim
phượng, dưới chân một đôi giầy thêu hồng đoạn, hai bên mũi giày gắn đóa
hoa lụa xinh xắn tinh tế. Từ nhỏ đến lớn, giầy thêu Phó Dung đều là dạng này.
Ăn diện xong, nàng ngồi trước gương lớn, Mai Hương Lan Hương ở phía sau cúi đầu che giấu ý cười.
Phó Dung nhìn thấy, "Hai người các ngươi không cần cười, qua 2 năm
nữa cũng sẽ gả đi, hiện tại học một chút, tương lai nhất định có thể có
tác dụng."
Mai Hương đỏ mặt, Lan Hương nũng nịu trả lời: "Vương phi lại trêu ghẹo chúng ta."
Các nàng là nha hoàn, tương lai chính là gả đi, bận tâm cũng là củi gạo dầu muối, nào có thảnh thơi loay hoay này đó?
Nhìn hai người lơ đễnh, Phó Dung ngược lại thật sự phát sầu. Đời trước gả vào quận vương phủ, bởi vì tình cảnh không tốt, hai nha hoàn nói gì
cũng đều không chịu gả, chỉ muốn lưu lại ở bên cạnh nàng hầu hạ. Sau này tới Túc vương phủ, Phó Dung lại không tìm được người thích hợp cho các
nàng ấy, sai vặt ở tiền viện nàng vừa không quen thuộc lại không dám tự
tiện làm chủ, hai người chậm trễ thành gái lỡ thì.
Hiện giờ nàng và Từ Tấn quan hệ tốt lắm, hai năm nay cẩn thận lưu ý người ở tiền viện, phải tìm cho hai người mối hôn sự tốt.
Bên ngoài các tiểu nha hoàn đột nhiên đồng thanh kêu vương gia.
Phó Dung nhắm mắt, dường như lại lâm vào một cơn mơ.
Ôn nhu như nước, rơi vào chỗ nào liền mang tới một chút ẩm ướt, giống
mưa xuân rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng trằn trọc, gọi dậy hạt giống chôn ở phía dưới. Hạt giống từng chút nẩy mầm, dưới đất chui lên, nàng bởi vì
theo nó vui sướng mà kêu lên vui mừng, sau đó mưa kia lại dời tới chỗ
khác, đi gọi loại hoa nơi nào đó còn chưa tỉnh lại.
Tất cả hạt giống đều nảy mầm, mưa xuân tán mát, thất lạc nhân gian, Phó Dung cảm nhận được một thứ lực lượng khác.
Như là những cây non nỗ lực trưởng thành, chồi non biến thành lá cây,
rễ cây cũng khỏe mạnh lên, hướng chỗ bùn đất sâu cắm xuống.
Bắt đầu vẫn là chậm rãi, sau này đại khái là gặp được ánh nắng, chôn ở dưới đất, thoáng cái mọc lên.
Phó Dung mở choàng mắt.
Đối diện khuôn mặt Từ Tấn phủ đầy mồ hôi.
Nàng nhìn hắn, nghĩ nói với hắn giấc mộng cổ quái kia, hắn lại khàn khàn mở miệng: "Đau sao?"
Phó Dung ngơ ngác nhìn hắn, cái gì có đau hay không? Còn có mày hắn vì sao nhíu lại, như là đang cố nhịn thống khổ?
Nàng muốn nói chuyện, từ miệng lại là một thanh âm mềm nhẹ, như vậy kiều như vậy mị, mang theo thỉnh cầu như có như không.
"Vương gia..."
Nàng muốn hỏi đến cùng là chuyện gì xảy ra, bả vai hắn đột nhiên
chuyển lên, nàng khiếp sợ lại không khống chế được theo hắn dời lên phía đầu giường một chút, sau đó lại theo hắn dịch trở về.
Nàng che miệng lại, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Từ Tấn nhìn nàng trong mắt hơi nước mờ mịt, như cũ có chút không yên
lòng, cúi đầu hôn mu bàn tay nàng: "Nùng Nùng nói đi, có gì không thoải
mái sao?"
Phó Dung cũng không phải lắc đầu, cũng không phải gật đầu.
Nàng không chịu nói, Từ Tấn vẫn như trước nhìn chằm chằm vào mắt nàng
thủy nhuận, giống như lúc trước hướng lên trên chuyển động.
Nàng, dưới lòng bàn tay, bay ra một tiếng kêu to duyên dáng.
Từ Tấn hạ cái trán đầy mồ hôi xuống, bá đạo kéo tay nàng ra, tiếp tục ôn nhu của hắn.
Nếu như nàng không thoải mái, nàng sẽ mở miệng, nàng không mở miệng, chính là dung túng.