Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 120 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Khang vương phi sinh nữ nhi, theo lẽ thường không đáng ăn mừng như thế,
nhưng đây cố tình là hoàng tôn nữ đầu tiên của Gia Hòa đế, cũng là đời
cháu duy nhất còn sống trước mắt Gia Hòa đế, đương nhiên cùng nữ nhi sẽ sinh sau này có địa vị bất đồng.
Nghe nói ngày đó tin vui truyền vào trong cung, Gia Hòa đế đại hỉ, ban thưởng cho trưởng tôn nữ không kém chút nào so với lúc trước thưởng
hoàng trưởng tôn.
Khang vương hai vợ chồng đầu tiên hơi thất vọng, sau đó rất nhanh liền cao hứng, vui sướng dào dạt chuẩn bị tắm ba ngày cho nữ nhi.
Phó Dung cố ý tới sớm.
Nàng là đệ muội, lúc đại hôn thì Khang vương phi thân thể nặng nề nên
chưa từng gặp, hiện tại tới sớm một chút là lễ nghĩa. Hơn nữa Phó Dung
nghĩ nàng tới trước, một lát có khách nhân đến nàng chính là người tiếp
khách, muốn nói chuyện thì theo góp vui, không muốn nói thì chỉ cần
tránh xa một chút.
"Nhị tẩu."
Vào phòng, thấy Khang vương phi tựa vào trên giường, trên đầu cột khăn quấn đỏ thẫm, bởi vì vừa sinh xong đứa nhỏ, có nét êm dịu, mặt trứng
ngỗng, mắt đào hoa, cũng là đại mĩ nhân khó có được, nhìn cùng Hoàng
Hậu có vài phần giống nhau.
Phó Dung không khỏi trong lòng than đáng tiếc, một đóa hoa mĩ nhân như vậy, cố tình rơi vào trong tay Khang vương béo phì. Đổi thành Phó Dung, muốn cùng Khang vương làm những chuyện kia, chỉ riêng nghĩ đến đã không còn khẩu vị.
"Tứ đệ muội tới a, mau đến bên này ngồi, cho ta ngắm cẩn thận nào."
Khang vương phi tinh thần rất tốt, đợi Phó Dung ngồi lên ghế gấm trước
giường, nàng tinh tế đoan trang ngắm Phó Dung, kinh diễm nói: "Cũng chỉ
có Tứ đệ muội mỹ nhân như vậy mới có thể phối với Tứ đệ a. Phụ hoàng
thật là biết chọn người, ai, đáng tiếc ta thân thể này mang thai không
đúng thời điểm, bỏ lỡ ngày lành của các ngươi."
Phó Dung chưa từng cùng Khang vương phi có giao tế qua lại, lúc này
nhìn nàng thân thiết hay cười, quay vào trong màn giường, khó có thể che giấu ý vị này nọ, liền thoải mái nói, "Nhị tẩu đừng nói như vậy, làm
cháu gái nhỏ nghe được, lại trách ta, rõ ràng là nàng tới trước, Nhị
tẩu làm sao có thể bởi vì bỏ lỡ việc vui của chúng ta mà ghét bỏ nữ nhi
đâu, thật không có đạo lý."
Khang vương phi ngây ngẩn, không ngờ Phó Dung lại biết nói năng như
vậy, hơn nữa nói như thể nữ nhi nhà mình thông minh cỡ nào, không khỏi
nhìn sang tã lót bên cạnh.
Phó Dung cũng nghiên đầu nhìn qua, thấy một bé gái nho nhỏ, chỉ lộ đầu ra bên ngoài, gương mặt như trước có chút nhăn nheo.
Nàng trái lương tâm khen nói: "Cháu gái nhỏ bộ dáng giống Nhị tẩu đâu, lớn lên khẳng định cũng là đại mĩ nhân, Nhị tẩu chọn nhũ danh chưa?"
Từ Tấn hướng Khang vương cáo từ: "Nhị ca, vậy chúng ta đi trước đây."
Khang vương thích vui đùa, đối với mĩ nhân hứng thú không lớn, khoát
tay nói: "Đi đi, đi đi, tháng sau nhớ lại đây uống rượu mừng cháu gái
ngươi đầy tháng."
Từ Tấn đáp ứng, cùng Phó Dung lên xe ngựa.
"Không bị người khi dễ chứ?"
"Sao chàng lại tới đây?"
Vừa ngồi vững, hai người nhìn đối phương đồng thời mở miệng, nói xong rồi lại nhất tề ngơ ngác.
Phó Dung cười lên, nhẹ giọng nói với hắn chuyện phát sinh trong Khang
vương phủ, "Không ngờ Khang vương phi nhìn nhu mĩ, tính tình lại đanh đá như vậy."
Từ Tấn đem nàng ôm tới trên đùi giải thích: "Nàng ấy là đích tôn đích
nữ của Thừa Ân công phủ, có Hoàng Hậu là thân cô mẫu che chở, đủ đảm
lượng, đủ tính tình, đừng nói là Thế Tử phu nhân Khánh quốc công phủ,
chính là Vĩnh Ninh công chúa, nàng ấy cũng dám nói."
"Kia Hoàng Thượng cũng không quản?" Phó Dung tò mò hỏi.
Từ Tấn nhéo nhéo tay nàng: "Đều là người một nhà, khẳng định không thể tránh khỏi giáo huấn vài câu."
Nhưng cũng chỉ là giáo huấn ngoài miệng, nhiều năm như vậy Vĩnh Ninh
công chúa nhiều lần gây chuyện, phụ hoàng trong lòng sớm đã khó chịu,
ngại thân phận nên chưa xử lý mà thôi.
"Không nhắc đến bọn họ, mất hứng." Từ Tấn rất nhanh nói sang chuyện khác.
Phó Dung cười hắn, một đôi mắt ướt sáng lóng lánh, "Được a, vương gia
còn chưa nói cho ta biết sao chàng lại đột nhiên tới đón ta đâu."
Từ Tấn cười nhẹ, ghé vào tai nàng nhẹ nhàng nói một câu.
Phó Dung nghe, so với vừa mới nghe nha hoàn nói Từ Tấn tới đón nàng
thì càng khiếp sợ, lắp bắp nói: "Không phải hôm qua còn chưa phối ra
dược sao?" Hóa ra hắn cố ý giả vờ thất vọng?
Từ Tấn bàn tay to lần vào trong y phục nàng, cắn lỗ tai nàng: "Hôm qua không có, hôm nay có không được sao?"
Nàng sợ đau, nàng muốn ôn nhu, đêm nay hắn sẽ cho nàng ôn nhu.