Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 119 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Khang vương phi sinh nữ nhi, mẹ con bình an.
Tin tức truyền đến Túc vương phủ, Từ Tấn trấn an Phó Dung: "Nàng xem,
nghe thì nguy hiểm, kỳ thật không sao, nàng cứ nhát gan!"
Phó Dung cho rằng hắn sắp hối hận chuyện tránh thai, vội nói: "Ta
nhát gan, vương gia không phải là muốn hối hận đi?" Vì 1 tháng bảy lần,
mặt Từ Tấn đã căng ra nửa ngày.
Từ Tấn nhéo nhéo cái mũi nàng. Hắn ngược lại thực muốn hối hận, nhưng
hắn biết Phó Uyển sinh con mới là tâm kết trong lòng Phó Dung.
Mắt hắn mang sủng nịch, Phó Dung yên lòng, đứng lên nói: "Vương gia
ngồi đi, ta đi tìm ma ma thương lượng việc lễ tắm ba ngày chúng ta đưa
cái gì, ta trước kia không lo liệu cái này, đều không hiểu."
Từ Tấn gật gật đầu, nhìn theo nàng ra khỏi phòng, hắn tiếp tục tựa vào đầu giường đọc sách.
Phó Dung dẫn Lan Hương đi tìm Ôn ma ma.
Lão nhân gia tuổi lớn rồi, đi đường không tiện, vừa vặn Phó Dung ở
trong phòng bồi Từ Tấn vài ngày, cũng muốn đi ra hít thở không khí.
"Vương phi nhìn bên kia! Thật đẹp." Lan Hương theo ở sau lưng nàng, đột nhiên hưng phấn nói.
Phó Dung nhìn theo tay nàng chỉ, nhìn thấy một mảng lớn hoa phù dung, hồng vàng chiếu rọi, phấn tím vây quanh, rực rỡ như gấm.
Mà ở sau mảnh hoa phù dung kia, lộ ra một góc tường trắng ngói xanh.
Chính là chỗ Phó Dung đời trước ở trong Túc vương phủ, Phù Dung viện.
Trở lại chốn cũ, Phó Dung nhịn không được hướng bên đó đi qua.
Hai miếng bản gỗ sơn đen giữa cửa khóa chặt, xuyên qua khe cửa nhìn
vào bên trong, một mảnh vắng vẻ, trong viện cỏ dại sinh sôi, cùng trong
ký ức tình hình khác nhau rất lớn. Phó Dung nhìn về phía phía Tây góc
tường, nhớ lại rõ ràng rành mạch. Nàng dọn vào xong ở chỗ đó làm một giá đu, trong lúc rảnh rỗi mỗi ngày đều ngồi lên lắc lư qua lại. Ngẫu nhiên cũng sẽ hy vọng Từ Tấn sẽ đột nhiên tới, giống trong sách đã viết,
tường ngăn xem lén.
Nhưng Từ Tấn chưa từng đến vào ban ngày.
Hồi tưởng thái độ Từ Tấn trong hai đời, quả thực giống như thay đổi cả con người.
Phó Dung nhìn lần nữa rồi quay người đi.
Ôn ma ma đang xem các tiểu nha hoàn phơi chăn, nhìn thấy chủ tớ Phó
Dung, lập tức từ ghế mây ngồi dậy, cười nói: "Người già hận không thể
mỗi ngày đều nằm nghỉ, khiến vương phi chê cười, mau vào trong phòng
Kỳ thật nàng định nhắc nhở Từ Tấn, chỉ cần đừng ra ở bên trong là
được, bất quá nhớ tới bản lĩnh hắn ở bên trong màn trướng, chính hắn
cũng không tưởng tượng được, Phó Dung liền không mở miệng, chẳng mấy khi được thanh nhàn hai ngày. Hơn nữa nếu nàng thật nhắc nhở, giống như
nàng cũng ngóng trông chuyện đó, Từ Tấn không biết sẽ trêu ghẹo nàng thế nào. Muốn trách thì trách chính hắn ngốc thôi.
Khó có được là đêm nay Từ Tấn thế nhưng không có nháo nàng.
Phó Dung khe khẽ mà nhẹ thở một hơi.
Từ Tấn vừa bực mình vừa buồn cười, thật tiếp tục dày vò, nàng cũng rất thích không phải sao? Như thế nào hiện tại bày ra một bộ dáng được toại nguyện đây?
Khẩu thị tâm phi.
Ngày kế trời còn chưa sáng, Từ Tấn liền tỉnh dậy.
Phó Dung đời này còn chưa hầu hạ hắn dậy sớm, bởi vì hai người gần như đều cùng nhau dậy. Nhưng nàng đời trước làm quen những việc thế này,
bởi vậy Từ Tấn vừa đứng dậy, Phó Dung theo thói quen mà mở mắt ra, có
tinh thần nói: "Ta giúp vương gia canh y (mặc quần áo)."
Hắn không thích nha hoàn hầu hạ, nàng thân làm thê tử tự nhiên nên hầu hạ hắn, trong nhà phụ thân tảo triều, mẫu thân cũng đều đứng lên như
thế.
Thời điểm nên làm nũng thì làm nũng, nên săn sóc phải săn sóc.
Từ Tấn lại không cần nàng săn sóc như thế, "Nàng tiếp tục ngủ, ta
không cần người hầu hạ." Đời trước để nàng hầu hạ, một là không quen
nhìn hắn đi sớm về muộn, nàng lại nằm trong ổ chăn ngủ say sưa, hai là
bộ dáng nàng cố chống đỡ mí mắt hầu hạ hắn thẳng thắn thú vị. Hiện giờ
nàng chịu lấy tính cách thật cùng hắn ở chung, hắn tự nhiên không cần
phải tham một chút dậy sớm này.
Lại nói tiếp, nàng buổi sáng ngủ ngon, buổi tối mới có tinh thần.
Phó Dung mệt là thực, nghe nam nhân giọng mềm lời nhẹ, nàng không kiên trì nữa, quay vào trong ổ chăn co lại.
Từ Tấn ở bên cạnh nhìn, nghĩ tới hôm qua Cát Xuyên nói chuyện, chỉ trông mong trước mắt không phải hừng đông, mà là trời tối.
Phó Dung đối với tâm tư nam nhân không hề hay biết gì, ngủ một giấc tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Thảnh thơi hưởng dụng bữa sáng thì Phó Dung hỏi Mai hương: "Lễ cho Khang vương phủ đều đưa lên xe ngựa sao?"
Mai Hương nói: "Đều tốt rồi, ta bồi Ôn ma ma cùng nhau kiểm tra qua."
Phó Dung gật gật đầu, nhìn vài nha hoàn bên người, "Hôm nay Lan Hương Hứa Linh theo ta cùng đi."
Trừ Túc vương phủ này, những nhà vương phủ khác nàng đều không yên tâm.