Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 118 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


"Vương gia còn chưa dậy sao?"



Nghe bên ngoài tiếng bước chân nha hoàn đi xa, Phó Dung rốt cuộc mới dám gọi nho nhỏ, âm thanh kiều kiều.



Từ Tấn ngậm trái cây thê tử tặng cho hắn, lắc đầu, vui đến quên cả trời đất.



Hắn lòng tham không đáy, Phó Dung chỉ có thể nhẫn nhịn, hai bàn tay cuối cùng phải cực khổ.



"Nùng Nùng..." Bình phục lại, Từ Tấn ôm thê tử, cảm thấy mỹ mãn.



Từ trước đều là hắn dỗ nàng cầu nàng, tối hôm qua thế nhưng vì hắn

đồng ý trì hoãn sinh con nàng lại chủ động cho hắn. Điều này đủ để chứng minh nàng thật sự chỉ là sợ khó sinh mới tạm thời không muốn, không

phải là không thích cùng hắn thân thiết. Nàng có phần tâm tư này, chịu

nói thật với hắn, chịu đau lòng hắn nhẫn nhịn vất vả mà chủ động, Từ Tấn cuối cùng cũng thấy có hi vọng. Cho nên hắn thà rằng chờ lâu thêm ngày

chứ không triệt để muốn nàng. Nếu không vì đêm nay mang thai mà nàng lo

lắng phiền não, hắn chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.



Phó Dung nhìn Từ Tấn mắt phượng sáng ngời, trong lòng cũng rất xúc động.



Nàng biết Từ Tấn trông mong đứa nhỏ, chính hắn đã từng nói như vậy.

Nhìn hắn thích Quan ca nhi như vậy nàng cũng hiểu rõ. Nhưng tối hôm qua, bởi vì nàng nói những lời đó, bởi vì nàng nói ra cơn ác mộng về tỷ tỷ

kia, Từ Tấn liền nguyện ý đợi nàng tới đầu xuân năm sau, như vậy thật

tốt. Nếu nói Từ Tấn trong lòng một chút đều không có nàng, Phó Dung cảm

thấy không đúng nữa.



Chỉ thích mỗi thân thể của nàng, hắn có thể đối xử với nàng giống đời trước.



Có lẽ, từ lúc hắn luyến tiếc nàng vứt bỏ cái dây Trường Mệnh kia mà xông đến, trong lòng hắn kỳ thật vẫn luôn có nàng đi?



Chỉ là yêu thích của hắn không phải quá sâu, nếu nàng không chủ động

lấy lòng, hắn cũng không nguyện ý đối tốt với nàng. Sau khi hai người

tách ra, hắn có thể mở mắt trân trân nhìn nàng bị người khi dễ. Đợi nàng gả cho hắn, chủ động lấy lòng hắn, hắn mới nguyện ý đối xử tốt với

nàng. Đầu tiên là chống lưng cho nàng ở trước mặt lão thái thái, sau là

cho phép nàng mở lại Như Ý trai.



Như thế xem ra nếu nàng cố gắng thêm nữa, Từ Tấn sớm muộn gì sẽ có một ngày triệt triệt để để thích nàng?



"Hai ngày nữa, vương gia phải thượng triều, muốn ngủ nướng cũng không

được." Ôm eo thon của nam nhân, Phó Dung ngẩng đầu nói chuyện với hắn,

hưởng thụ sáng sớm yên tĩnh hiếm có.



Từ Tấn đổi thành nằm thẳng, để nàng nằm sấp trên người hắn, đẩy tóc

dài chảy xuống mặt nói: "Đúng vậy, cho nên mấy ngày nay thời điểm có thể lười biếng đương nhiên phải hưởng thụ thực tốt". Mười ngày nghỉ kết

hôn, đảo mắt chỉ còn lại hai ngày, ngày kia sẽ phải dậy sớm.



Phó Dung còn nhớ lời nói tối hôm qua, tò mò hỏi hắn: "Vương gia nói đi tìm người chế dược, người có thể phối ra loại kỳ dược kia chẳng lẽ

chính là vị cao nhân làm Giải Độc hoàn cho vương gia?"
liền trở về phối dược, sớm một chút giao cho vương gia. Vương gia vừa

lòng, ta cũng cao hứng, khó được vương gia cho ta nửa năm tự do."



Từ Tấn nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, tay càng nắm chặt "Tiên sinh chậm đã!"



Cát Xuyên quay người.



Từ Tấn hơi mím môi, nghiêm mặt nói: "Ta biết tiên sinh đối với ta có

chút oán hận, chỉ cần tiên sinh trả lời ta một câu thật lòng, ta sẽ cho

tiên sinh thêm nửa năm tự do." Bệnh của hắn khó chữa, lưu Cát Xuyên ở

trong vương phủ cũng không có tác dụng, thả hắn ra ngoài, có lẽ còn có

thể tìm được cơ hội.



Cát Xuyên sờ râu cười: "Vương gia muốn hỏi chuyện bảy lần là thật hay giả à?"



Từ Tấn cam chịu.



Cát Xuyên lắc lắc đầu, có phần bất đắc dĩ nói: "Đó là lời nói thật,

vương gia không cần hoài nghi ta mượn việc công báo thù riêng. Thật muốn báo thù, sao có thể dùng chuyện nhỏ này? Huống chi một tháng bảy lần

cũng không ít, vương gia không cần bởi vì niên thiếu tham hoan mà quên

đạo dưỡng sinh. Cáo từ."



Nói xong cười nhẹ rời đi.



Từ Tấn chán nản.



Trở lại Phù Cừ viện, thấy Phó Dung ngồi trước cửa sổ mặt mày hớn hở mà đùa nghịch Đoàn Đoàn, lồng ngực càng phát nghẹn.



Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, rõ ràng mất hứng, Phó Dung chỉ cảm thấy không hiểu ra làm sao, "Vương gia làm sao vậy?"



Từ Tấn không nói chuyện.



Hắn quá khác thường, Phó Dung buông gậy bạch ngọc đangđùa nghịch Đoàn

Đoàn xuống, đi tới bên người Từ Tấn, nhìn kỹ hắn. Thấy vẻ mặt hắn dục

cầu bất mãn, Phó Dung tâm tư vừa chuyển liền hiểu được. Vốn không muốn

để ý tới, lại sợ hắn vẫn nghiêm mặt hù dọa người, vừa ngượng vừa bực

sẳng giọng: "Vương gia, vương gia là ngại, số lần ít sao?"



Từ Tấn hừ lạnh: "Bốn năm ngày một lần, nàng cảm thấy đủ?"



Phó Dung đỏ mặt, nhắm mắt lại gật đầu.



Nàng thế nhưng còn dám gật đầu?



Từ Tấn một phen đem người kéo vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã cảm thấy đủ, đêm nay ngươi đừng có cầu ta nhanh chút!"