Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 117 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Mười lăm tháng tám, ánh trăng soi tỏ trên cao.



Đây là lần đầu tiên Phó Dung tham gia cung yến.



Có lẽ là bởi vì sống thêm một đời, đời này cũng vào cung mấy lần, hiện giờ ngồi cạnh mẹ chồng Thục phi phía bên trái trên bàn tiệc, nghe Hoàng Hậu cùng chúng phi tần trêu ghẹo, ngẫu nhiên đáp lại vài câu, Phó Dung

cảm giác được cung yến này cùng gia yến bình thường cũng không khác biệt nhiều.



"Nùng Nùng dùng bữa a, một lát còn đi ngắm đèn, đêm nay còn dài, đừng để bị đói." Thục phi quay sang chiếu cố con dâu.



Phó Dung cười nói: "Đã dùng hết rất nhiều rồi, còn ăn nữa thì mọi người sẽ cười nhạo con a."



Thục phi nhìn mấy món ăn trước mặt nàng, thấy Phó Dung quả thật đều dùng một chút, yên tâm bỏ qua.



Phó Dung vừa muốn thu tầm mắt lại, chợt thấy một cung nữ vội vàng

hướng Hoàng Hậu bên kia đi đến. Chú ý tới cung nữ kia cũng không phải

chỉ có một mình nàng, mọi người đều nghi hoặc mà nhìn theo thân ảnh

nàng, khi cung nữ kia khom lưng hướng Hoàng Hậu đáp lời thì trong đại

điện đã yên lặng hẳn.



Cung nữ còn chưa nói hết, Hoàng Hậu liền mặt lộ vẻ vui mừng, lát sau hướng mọi người giải thích: "Khang vương phi sắp sinh."



Mọi người nhất tề chúc mừng.



Đoan phi âm thanh cao nhất: "Nương nương thật khiến người hâm mộ, ngày hôm nay Khang vương phi sinh, tháng 10, Thái Tử bên kia cũng muốn sinh

con, qua năm nương nương được chuẩn bị hai phần phong bao đỏ lớn đâu."



Hoàng Hậu tâm tình không tệ, cười trả lời: "Cái chuyện bỏ tiền ra bên ngoài này ngươi cũng hâm mộ, đừng gấp, sang năm sẽ đến lượt ngươi."



Cuối tháng 10, Thành vương cùng Lý Hoa Dung chính thức đại hôn.



Nghĩ tới bản thân cũng sắp có con dâu, là người nhà mẹ đẻ, Đoan phi

cũng không hâm mộ Hoàng Hậu nhiều như vậy, ánh mắt quét một vòng ở trên

mặt mọi người, đối với Thái Tử phi, Phó Dung nói: "Hai người các ngươi

cũng gắng sức thêm chút, tranh thủ sang năm ăn tết thì lại thêm mấy tiểu tử trong cung."



Thái Tử phi miễn cưỡng cười cười.



Hoàng Hậu liếc mắt quét Đoan phi một cái, âm thầm đem lửa giận đè ép xuống.



Đối với Thái Tử phi, nàng rất đau lòng, năm đó hoàng trưởng tôn hoạt

bát đáng yêu, nàng cũng thích từ trong tư tưởng, đáng tiếc bị một cơn

phong hàn đoạt mệnh. Hai năm nay Đoan phi nhiều lần lấy đứa nhỏ nói

chuyện, đừng nói Thái Tử phi làm thân nương, chính nàng nghe thấy đều

quặn tim. Lúc trắc phi Phó thị có thai, nàng không có hỏi nhiều, xem như là biến tướng trấn an Thái Tử phi.



Đoan phi quay đầu nói chuyện với Nhu phi, phảng phất không cảm thấy chính mình nói sai cái gì.



Phó Dung vừa thành thân chưa được vài ngày, không có áp lực sinh con,

bất quá nhìn Thái Tử phi đối diện bị Đoan phi nói dăm câu ba điều biến

thành thần sắc ảm đạm, Phó Dung ngó nhìn Thục phi, không khỏi sinh ra

một chút sợ hãi. Ngộ nhỡ, nàng vẫn không có đứa nhỏ, mẹ chồng có thể hay không trách nàng? Đời trước Từ Tấn không chịu cưới vợ, sau này cùng với nàng một chỗ thời gian lại ngắn, Thục phi chỉ có thể nhẫn nhịn, hiện

giờ nàng gả cho Từ Tấn, một năm không có thai còn tốt, ba năm rưỡi không có động tĩnh...



Có đứa nhỏ, sợ tương lai chính mình bảo vệ không được, không có đứa nhỏ, lại sợ đắc tội mẹ chồng.



Vốn dĩ không có gì khẩu vị, hiện tại ăn càng khó nuốt xuống.
sẽ không sợ nữa? Huống chi nàng mười lăm tuổi, như mẫu thân nói, sinh

trễ chút khả năng càng thích hợp.



"Nùng Nùng, ngươi đã sợ, chúng ta trước tránh một chút, đợi sang năm tỷ tỷ ngươi sinh xong, ngươi an tâm, chúng ta mới sinh."



Hắn đem người nâng lên, ôn nhu nhìn nàng.



Phó Dung khiếp sợ cực kỳ, "Vương gia nguyện ý vì ta trì hoãn?"



Trong mắt Từ Tấn ôn nhu phai nhạt hai phần, vuốt ve khuôn mặt nàng

nói: "Chỉ trì hoãn tới đầu xuân năm sau, về sau ngươi cũng phải nghe lời của ta."



Ẩn chứa uy hiếp.



Hắn chịu lời ngon tiếng ngọt cùng nàng thương lượng, chịu vì nàng sợ

hãi đáp ứng trì hoãn, tạm thời giải khẩn cấp cho nàng, Phó Dung đã rất

thoả mãn, không biết nên như thế nào tạ hắn, nàng chủ động ở trên mặt

hắn hôn một cái.



Từ Tấn hô hấp biến đổi, mau chóng kéo chăn qua trùm lên nàng: "Ngươi đừng câu dẫn ta, ta sợ ta nhịn không được."



Lần này tới phiên Phó Dung nói lắp, "Vương gia, vương gia người tính

toán đến đầu xuân năm sau đều không chạm vào ta?" Không thể đi, hắn nhịn được?



Nàng ngơ ngơ ngáo ngáo, Từ Tấn tâm trạng rất tốt, hôn nhẹ môi nàng

nói: "Sao lại thế được, sáng mai ta liền đi tìm người đòi dược, chờ hắn

phối ra dược vừa có thể giúp ngươi tránh thai lại sẽ không làm tổn

thương thân thể ngươi, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."



Phó Dung nghe vậy, nghĩ tới an hồn hương, giải độc hoàn.



Có lẽ, thuộc hạ của Từ Tấn thực sự có là kỳ nhân?



Bất quá trước mắt quan trọng nhất là báo đáp phần tâm ý này của Từ

Tấn. Hắn cho nàng săn sóc ngoài dự liệu, nàng cũng không thể lạnh lùng

tâm hắn.



Nhìn trong mắt phượng nam nhân rõ ràng còn sót lại khát vọng, Phó Dung lại ló đầu hôn hắn một cái: "Vương gia đối với ta tốt, ta thực vui

mừng."



Từ Tấn hô hấp nghẹn lại, nhìn chằm chằm vào Phó Dung môi hồng nhuận.



Phó Dung mặt chậm rãi đỏ, nhắm mắt lại, có vẻ khát nước liếm môi một cái.



Nhìn cái cái lưỡi đinh hương kia chợt lóe qua, Từ Tấn rốt cuộc nhịn

không được, kéo nàng ra khỏi chăn nhào lên, "Ngươi cố ý có phải hay

không?"



Phó Dung quay đầu: "Vương gia nói cái gì? Ta không hiểu."



Tay lại ôm lấy eo thon của hắn.



Việc này càng động viên người hơn, Từ Tấn trong lòng triệt để tiêu trừ tia hoài nghi cuối cùng, vui mừng khó nói nên lời hóa thành nhiệt tình

như lửa, tất cả đều tới trên người nàng.