Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 116 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Bởi vì nhiều băn khoăn như vậy, Phó Dung tạm thời không định sinh con,

nhưng chỉ cần cùng Từ Tấn chung giường, nàng khó mà tránh khỏi sẽ mang

thai.



Chung giường là không tránh được…, mang thai.



Phó Dung cũng không biết nên tránh thai thế nào.



Phó Dung không dám uống thuốc, là dược thì có 3 phần độc, Phó Dung vốn lo lắng nàng có vấn đề về mang thai, ngộ nhỡ bởi vì uống thuốc thành ra ăn phải tuyết lại thêm sương, cả đời đều không thể có thai, nàng sẽ hối hận chết. Sợ mẫu thân nghe được mắng nàng, Phó Dung cũng không dám hỏi, may mắn đời trước mẫu thân mời lang trung chẩn bệnh cho nàng. Lúc lang

trung hỏi thăm chi tiết sinh hoạt hàng ngày của nàng, Phó Dung cơ duyên

trùng hợp đã biết vài phương pháp nhỏ có khả năng gây khó cho việc mang

thai, sự việc xong xuôi lập tức rửa sạch chính là một trong số đó.



Cho nên hiện tại Phó Dung chỉ có thể tránh thai dựa vào ba cách, một

là thân thể nàng trời sinh khó có thai, hai là nàng chủ động đề phòng,

ba là đương nhiên sẽ hạn chế hết mức số lần chung giường.



Vì thế buổi tối Từ Tấn năn nỉ thì Phó Dung liền lấy lời hắn đã hứa lúc chịu phạt làm lý do, không chịu làm đến bước cuối cùng.



Ban đầu hai đêm Từ Tấn bận tâm thương thế Phó Dung còn nguyện ý kiên

nhẫn, đợi Phó Dung triệt để dưỡng tốt, hắn liền nóng nảy, sử ra tất cả

thủ đoạn dỗ Phó Dung cho hắn, Phó Dung không cho, hắn nín một bụng tức

giận lại không có cách nào phát ra, ai bảo hắn khi dễ người trước, sau

đó lại chính miệng mình cam đoan?



"Ngày mai chính là Trung Thu." Đêm nay Từ Tấn nằm xuống, không gây sức ép, ôm Phó Dung nói chuyện, "Đêm nay ta nghỉ ngơi dưỡng sức, tối mai

xem ngươi còn trốn thế nào."



Phó Dung vừa ngượng và bực mà đấm đấm lồng ngực hắn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.



Từ Tấn hôn nhẹ nàng, giữa mùa thu đêm lạnh, hắn đem người hướng trong ngực ôm càng chặt hơn.



Một đêm bình an vô sự.



Buổi sáng Phó Dung tỉnh lại, ngoài ý muốn phát hiện Từ Tấn đã không ở bên cạnh.



Lúc rửa mặt, nàng hỏi Mai Hương.



Mai Hương cười nói: "Sáng nay vương gia vừa tỉnh dậy, nói là đi ra sân luyện võ, bữa sáng sẽ quay lại."



Phó Dung nghe được, trong lòng nhịn không được lẩm bẩm, thành thân vài ngày, mấy ngày hôm trước cũng không thấy hắn luyện võ, cố tình hôm nay

chịu khó đi, chẳng lẽ là vì chuẩn bị cho buổi tối?



Mới ăn mặc xong, Từ Tấn liền tới, một thân áo choàng cổ tròn màu trúc

xanh, mắt phượng như thanh tuyền sáng ngời, tinh thần sảng khoái.


"Không cần phải chết, có đôi khi vẫn còn sống, nhưng sống không bằng

chết." Từ Tấn nâng cằm Phó Dung lên, hôn nhẹ miệng nàng nói: "Kỳ thật

quận vương phi ở quận vương phủ, cũng chẳng thể làm gì được, hẳn là mời

Vĩnh Ninh công chúa giúp nàng hạ độc. Nùng Nùng ngươi nhớ kỹ, các loại

người như họ, chết không tính là gì, mặt mũi mới là quan trọng nhất,

ngươi đánh vào mặt họ chính là trả thù lớn nhất."



Phó Dung nhìn hắn, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, "Vương gia ý tứ là..."



Từ Tấn xoa bóp cái mũi nàng: "Ta biết ngươi định mở lại Như Ý trai,

trước đó không dám, hiện tại lại sợ ta mất hứng, đúng hay không?"



Phó Dung lúng túng nhìn ngực hắn miệng nói: "Ta muốn mượn thế lực vương gia, lại sợ làm cho vương gia chọc thêm kẻ thù..."



"Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ các nàng ấy?"



Từ Tấn đầu ngón tay hơi chút dùng chút khí lực, đổi lấy một tiếng kêu

bất mãn của Phó Dung, dùng cả hai tay đẩy hắn. Từ Tấn thích xem nàng như vậy, cùng mèo hoang giống nhau, cố ý bóp thêm mấy cái mới bỗng nhiên

đem người đặt ở trên đùi, túm eo nàng dùng sức đẩy lên trên, "Nùng Nùng

ngươi nhớ kỹ, ta là trượng phu của ngươi, về sau ngươi có phiền não, chỉ cần nói thật với ta, vô luận việc lớn nhỏ, vô luận đối phương là ai, ta đều sẽ thay ngươi làm chủ. Việc ngươi phải làm chính là toàn tâm toàn ý đối với ta, tương lai lại thay ta sinh con dưỡng cái, hiểu không?"



Phó Dung trân trân nhìn hắn.



Từ Tấn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đợi nàng trả lời.



Hai vợ chồng yên lặng đối diện, Phó Dung đang muốn mở miệng trong phòng Đoàn Đoàn đột nhiên liên tục kêu ba tiếng "Ăn cơm".



Bầu không khí khác thường không thể nói rõ vừa rồi kia nhất thời tiêu

tán không còn một mảnh, Phó Dung bật cười, thấy Từ Tấn cũng bất đắc dĩ

cười, nàng cả gan ôm lấy cổ hắn, không quá chắc chắn hỏi: "Vậy ta mở lại Như Ý trai, thật sự sẽ không làm vương gia thêm phiền toái?"



Khánh quốc công phủ đứng ở phía Đoan phi Thành vương bên kia, nàng ngang nhiên khiêu khích đối phương...



Từ Tấn hiển nhiên hiểu được kiêng kị trong lòng nàng, xoa bóp eo nhỏ

của nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi không mở cửa hàng, bọn họ sẽ nhìn ta thuận mắt hơn? Ngốc, cứ việc mở đi, nếu ngại phiền toái, ta phái người giúp

ngươi sắp xếp."



Phó Dung vội vàng lắc đầu: "Không cần, chính ta có người." Nàng chỉ là muốn mượn thế lực Túc vương phủ, để Vĩnh Ninh công chúa bên kia đừng âm thầm động tay chân, không muốn cái gì cũng đều giao cho Từ Tấn.



Nàng có chủ kiến, Từ Tấn không khuyên nữa, khàn giọng nói sang chuyện khác, "Ta vừa giúp ngươi như thế, buổi tối ngươi..."



Phó Dung nhanh chóng che miệng hắn, không cho phép hắn nói tiếp.