Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 115 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Từ Tấn, Phó Dung ở Chiêu Ninh cung ngồi gần nửa canh giờ thì rời đi.
Lúc đi ra gặp Thái Tử, Thái Tử phi vừa từ Phượng Nghi cung thỉnh an trở về.
"Lão Tứ ngày hôm nay sao lại tiến cung?" Thái Tử đi nhanh tới chỗ hai
người, ánh mắt ở trên mặt Phó Dung chuyển một vòng, dừng lại một lát
mới dời tới Từ Tấn bên kia, cười trêu ghẹo nói: "Lão Tứ vừa thành
thân, sao không nhân mấy ngày nghỉ kết hôn này ở trong phủ bồi đệ muội
thêm một chút? Ngươi có công sự trên người, sau này muốn thanh nhàn phụ
hoàng cũng sẽ không chuẩn."
"Thái Tử nói rất đúng, chúng ta bây giờ liền hồi phủ." Từ Tấn biết tính nết Thái Tử, chắp tay muốn đi.
Thái Tử mau chóng ngăn người: "Lão Tứ ngươi gấp cái gì, tới thì cũng
tới rồi, đi với ta qua bên kia ngồi. Đệ muội cùng Phó thị trong phủ ta
là tỷ muội, ngày hôm trước các ngươi đại hôn, Phó thị còn tiếc nuối
không thể qua đưa gả, mấy ngày nay nhớ thương vô cùng, nàng thân thể lại nặng nề, lão Tứ ngươi giúp ta một lần, chúng ta huynh đệ ôn chuyện, để
đệ muội bồi tỷ tỷ nàng giải buồn?"
Nói chuyện thì ánh mắt hướng Phó Dung bên kia ngắm vài lần.
Phó Dung bây giờ thật không trốn nổi, trốn tránh thì mọi người đều
không dễ coi, liền làm bộ không phát giác ra, hướng Thái Tử phi sau lưng Thái Tử áy náy nói: "Theo lý là nên đi thăm tỷ tỷ, chỉ là trong phủ còn có việc bận, hôm nay không đi qua được, còn mời Thái Tử phi sau khi hồi cung phái nha hoàn đi qua chỗ tỷ tỷ, thay ta xin lỗi."
Thái Tử phi tươi cười đoan trang: "Tốt, ta sẽ đích thân đi qua nói với nàng."
Nàng tự tiện đáp ứng, cũng chính là chặt đứt khả năng hôm nay Phó Dung đi Đông cung, Thái Tử khóe miệng mím lại.
Phó Dung không nhìn thấy, như trước cùng Thái Tử phi nói chuyện: "Thái Tử phi chiếu cố tỷ tỷ như thế, tỷ tỷ nào còn cần ta bồi a."
Thái Tử phi nhìn trượng phu, cười nói: "Đệ muội lanh lợi, ta không thể sánh bằng, ngày khác có rảnh vẫn là nên đến ngồi một chút."
Nàng không quen nhìn đức hạnh Thái Tử chiếm trong bát nhìn trong nồi,
nhưng đó dù sao là người nàng cần dựa vào, Vương ma ma nói đúng, nàng
hiện tại chính là muốn nhân lúc Phó thị có thai dỗ Thái Tử đến phòng
nàng nhiều hơn, tương lai có con nối dõi, nàng mới có bản sự để lập
thân, đối phó với Phó thị cũng càng an lòng.
Thái Tử nghe xong, sắc mặt rốt cuộc dễ nhìn một chút.
Phó Dung vừa muốn khách sáo đáp ứng, Từ Tấn đột nhiên mở miệng cáo biệt, mắt thấy hắn quay người, Phó Dung lập tức đi theo.
Xoay qua chỗ khác, Thái Tử không còn kiêng dè, ánh mắt theo sát bóng
dáng Phó Dung, nghĩ tới hôm qua nghe được tin tức, hai vợ chồng Túc
vương không đi Chiêu Ninh cung, hôm nay lại từ sớm đã đến đây, không
khỏi nghĩ tới nguyên nhân vì thân thể Phó Dung, cũng chỉ có một cách
giải thích này. Hắn cũng từng có lần đầu tiên, biết vừa khai trai thì dễ dàng tham hoan, nhưng hắn cũng không đem người cung nữ kia làm cho thê
thảm quá mức, lão Tứ thế nhưng hưng phấn tới mức đã quên suy xét việc
nhếch lên, khom lưng đem Quan ca nhi bế lên, không coi ai ra gì hỏi hắn: "Quan ca nhi còn nhận được ta không?"
Quan ca nhi mang mũ quả dưa màu xanh nạm ngọc trên vòm mũ, khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng mịn bóng loáng, ngó nhìn Từ Tấn mang ngọc Nam Châu cực
lớn, tiểu nam oa nhu thuận gọi: "Tam tỷ phu!"
Từ Tấn vẫn luôn thích Quan ca nhi, chuẩn bị cho hắn hai phần phong bao hồng.
Quan ca nhi mỗi tay nắm chặt một cái, hắc hắc cười nhẹ, môi nhỏ toét ra, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ chỉnh tề.
Phó Dung nhịn không được nhận lấy đệ đệ, oán trách Từ Tấn: "Tuyên Tuyên ngươi còn chưa đưa đâu?"
Ngữ khí thân mật tự nhiên, cùng vợ chồng tầm thường không khác biệt.
Từ Tấn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người xấu hổ cười, vội vàng đem phần của Phó Tuyên đưa tới, "Lục muội muội chớ trách."
"Tạ tam tỷ phu." Phó Tuyên ngoài ý muốn liếc hắn một cái, nhận lấy phong bao hồng.
Chào xong, hai vợ chồng cùng đám người Phó Phẩm Xuyên Phó Định cáo từ, theo Nhị phòng mọi người đi vào Đông viện.
Các nam nhân đi ở phía trước, Kiều thị dẫn ba nữ nhi theo ở phía sau, bởi vì Phó Uyển có thai, đi rất chậm.
Phó Dung ôm cánh tay Phó Uyển, sờ sờ bụng nàng sẳng giọng: "Nói với
ngươi bao nhiêu lần, ở trong phòng chờ thôi, lại không phải là người
ngoài, cần gì phải ra tiếp? Lại không có phong bao hồng cho ngươi."
Phía trước Lương Thông không nhịn được, lớn tiếng trêu ghẹo nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ ngươi chính là muốn phong bao hồng đâu, không nghĩ các ngươi không chuẩn bị cho nàng."
Phó Uyển mặt đỏ như xuất huyết, hung hăng trừng hắn.
Lương Thông giả trang sợ hãi nhanh chóng quay đi.
Phó Dung cười trộm, lại sờ sờ bụng Phó Uyển, không biết lần này là cháu ngoại hay là cháu ngoại nữ.
Từ Tấn quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một màn này, trong lòng ấm áp.
Nàng như vậy chờ mong đứa nhỏ của tỷ tỷ, qua một thời gian chính mình mang thai, sẽ càng thêm vui mừng đi?
Buổi trưa dùng cơm xong, Từ Tấn có chút say, cùng Phó Dung trở về khuê phòng trước khi nàng xuất giá, nằm dài trên giường ôm Phó Dung cọ xát
lung tung: "Nùng Nùng, trung thu có phải hay không quá trễ? Ta nhìn
ngươi đã tốt lắm, chúng ta buổi tối thử xem? Ta nhất định sẽ nhẹ một
chút."
Trắc phi Thái Tử có thai, chính phi Khang vương có thai, thê tử Lương
Thông, Phó Định đều có thai, hắn bức thiết muốn Nùng Nùng cũng hoài một
đứa cho hắn.