Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 114 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Người với người ở chung, người quen thuộc có lúc còn khó tránh khỏi

hiểu lầm, người xa lạ thì càng dễ dàng hiểu sai tâm tư đối phương.



Ý thức được Ôn ma ma lúc trước thật sự chỉ là nhìn nhận đúng sự việc,

mà không phải là tận lực cùng nàng đối nghịch, Phó Dung đối với việc

mình ở Túc vương phủ ngày càng thêm tin tưởng. Lúc chuẩn bị đồ cưới, mẫu thân muốn đem ma ma tâm phúc cho nàng, Phó Dung không muốn. Cảnh Dương

Hầu phủ có lão thái thái khó chơi, đệ đệ muội muội đều còn nhỏ, mẫu thân cần nhân thủ, thứ hai nàng biết Từ Tấn bên này có Ôn ma ma trung thành

đáng tin.



Đợi mọi người làm lễ xong, Ôn ma ma dẫn hai tức phụ quản sự theo Từ Tấn, Phó Dung cùng nhau vào sảnh đường.



Từ Tấn cùng Phó Dung ngồi vào chỗ, Từ Tấn bưng trà lên, bày rõ muốn nghe các nàng nói chuyện, lại không định nhúng tay.



Ôn ma ma cũng không để ý hắn, chỉ vào hai bà mụ quản sự giới thiệu cho Phó Dung: "Lão nô tuổi đã cao, ánh mắt lỗ tai đều không còn tốt, mấy

năm này đều là hai người các nàng trợ thủ giúp ta, đều rất đáng tin, sau này liền để các nàng thay vương phi làm việc đi, vương phi trước nhìn

xem, cảm thấy các nàng có thể dùng thì tiếp tục dùng, nếu như phát hiện

các nàng lười biếng, dùng mánh lới, thì cũng không cần cố kỵ lão nô, nên đuổi thì đuổi đi."



Nói xong đem đối bài nội viện đưa cho Phó Dung.



Phó Dung vội vàng đứng lên, đem đối bài một lần nữa nhét về trong tay

lão nhân gia, có chút ngại ngùng mà nói: "Ta biết ma ma muốn sớm một

chút hưởng thanh phúc, chỉ là ta cùng vương gia ngày mai còn phải đi vào cung thăm hỏi nương nương, sau nữa lại phải về nhà lại mặt, thật sự bận quá không kịp làm gì, ma ma vất vả chút, lại thay ta quản thêm mấy ngày đi? Về sau ta theo bên người ma ma học tập thêm, đến lúc ngài thấy ta

có thể một mình đảm đương được thì hãy lười nhác được không? Nếu không

ta thật sự nhiều việc chưa lo hết, ngộ nhỡ làm sai cái gì, vương gia sẽ

không vui."



Sợ hãi mà liếc mắtnhìn Từ Tấn một cái.



Từ Tấn mặt không biểu cảm, tiếp tục cúi đầu uống trà.



Ôn ma ma trong lòng hiểu được, vương gia là thật thích tiểu vương phi

duyên dáng yêu kiều này, bằng không như thế nào nhanh như vậy liền yên

tâm đem nội viện vương phủ giao cho thê tử tân hôn? Vị vương phi này

nhìn cũng không giống như là giả bộ khách sáo...



"Tốt, vậy lão nô lại thay vương phi quản thêm mấy ngày, vương phi cứ

việc an tâm ra ngoài đi." Ôn ma ma không có tâm tư đùn đẩy, một lần nữa

đem đối bài cất kỹ. Nàng đến vương phủ chính là vì chiếu cố vương gia,

hiện tại vương gia bên người có thêm thê tử, nàng chỉ cần lại giúp đỡ

chỉ dẫn một hai, rất nhanh liền có thể buông tay. Ở lâu biết lòng người, nàng không nghĩ tham quyền, tự nhiên sẽ không sợ vương phi kiêng dè.



Sự tình quản gia thương lượng tốt rồi, Ôn ma ma dẫn hai tức phụ quản sự cáo từ.



Từ Tấn nhìn các nàng đi xa, hướng Phó Dung vẫy vẫy tay, đợi Phó Dung
biệt lắm ngày mai có thể khôi phục hoàn toàn."



Phó Dung da mặt không dày như hắn, dứt khoát không đáp lại những lời

này, bồi hắn náo loạn một lát, kêu Mai Hương các nàng tiến vào hầu hạ.



Chiều hôm qua Từ Tấn đã phái người đi Chiêu Ninh cung chuyển lời, bởi

vậy dùng điểm tâm xong hai vợ chồng không trì hoãn nữa, tiến cung từ

sớm.



Lần này Thục phi không tự mình tới bên ngoài đón con dâu, chỉ có Thôi Oản đứng đợi.



Nhìn xa xa Từ Tấn cùng Phó Dung sóng vai đi tới, một người cao lớn

khôi ngô, một người như chim nhỏ nép vào, dường như vừa đi vừa nói

chuyện, tới phụ cận Từ Tấn mới thu liễm ý cười khóe miệng, giống như mọi khi lãnh đạm liếc nhìn nàng, Thôi Oản nắm chặt tay, lộ ra vui mừng

tươi cười: "Tứ ca, Tứ tẩu đã tới, bác đợi nửa ngày rồi, mau vào đi."



Chủ động đi tới bên Phó Dung, hỏi nàng ở vương phủ có quen hay không.



Phó Dung từ sớm đã phát hiện, Thôi Oản cùng Tần Vân Ngọc, một là nhà cữu biểu muội (em họ nhà cậu), một là nhà di biểu muội (em họ nhà dì),

khó phân thân lạ, nhưng Từ Tấn đối với Tần Vân Ngọc rõ ràng như là huynh trưởng, đối với Thôi Oản lại chẳng khác gì người ngoài. Thục phi đối

với hai tiểu bối đều tốt như nhau, Từ Tấn có lẽ không có lý do chán ghét Thôi Oản, Phó Dung liền đem thái độ Từ Tấn quy kết là do tuổi Thôi

Oản đã lớn, hơn nữa Lục hoàng tử thích Thôi Oản, mọi người trong lòng

hiểu rõ. Như vậy điệu bộ của Từ Tấn có lẽ là vì tránh hiềm nghi?



Đoán không ra tâm tư Từ Tấn đối với Thôi Oản, Phó Dung cũng không

vắng vẻ Thôi Oản ngay trước mặt hắn, một bộ dạng tẩu tử tốt, cùng nàng

nói chuyện.



Ba người rất nhanh vào phòng.



Thục phi thân mật đem Phó Dung gọi đến bên người, cẩn thận quan sát

một phen, xác định Phó Dung đã thật sự nghỉ ngơi tốt thì yên tâm, nhưng

vẫn là lời lẽ sâu xa mà dặn dò Từ Tấn: "Nùng Nùng ít hơn ngươi 5 tuổi,

có chuyện gì ngươi đều phải nhường nhịn nàng, vì nàng suy xét, đừng chỉ

nghĩ tới chính mình."



Lời này có thâm ý khác, Phó Dung đỏ mặt cúi đầu.



"Nương nói phải." Từ Tấn nghe theo lời mẫu thân, nhìn về phía Phó Dung thì trong mắt không che giấu được vui vẻ.



Thôi Oản vẫn âm thầm lưu ý hắn, nhìn thấy nam nhân toát ra thần sắc ôn nhu nàng chưa bao giờ thấy, trái tim trĩu xuống.



Ngắn ngủi hai đêm, Tứ ca liền thích Phó Dung?