Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 113 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Dùng xong cơm, Phó Dung muốn nghỉ trưa.



Tối hôm qua không nói, sáng nay tiến cung đi lâu như vậy, đứng lâu như vậy, nàng thật sự rất mệt.



Thấy Từ Tấn theo sau đi vào, Phó Dung cũng không có sức lực ứng phó

hắn, nằm dài trên giường, kéo chăn cầu hắn: "Ta muốn ngủ, vương gia đừng có náo loạn được không?"



Từ Tấn bước chân khựng lại, nhìn nàng lộ ra khuôn mặt tiều tụy, "Không nháo, ta đi ra bên ngoài, ngươi đổi đồ ngủ đi, ngủ cho thoải mái." Nói

xong quay người đi ra ngoài.



Phó Dung mệt mỏi mà nhắm mắt lại.



Từ Tấn ở bên ngoài ngồi rất lâu, hắn cũng không rõ là bao lâu, cảm

thấy nàng hẳn là ngủ rồi, mới một lần nữa đi vào trong phòng.



Phó Dung đã ngủ say, hai cái cánh tay đều để ở bên ngoài, chăn chỉ che ở lồng ngực, lộ ra xiêm y bên trong.



Từ Tấn cười khổ, nàng không đổi đồ ngủ, là sợ hắn thất cảnh xuân mà tâm viên ý mã động tay động chân sao?



Đứng ở bên giường nhìn một lát, nhìn bên trong nàng có một chỗ rộng,

Từ Tấn do dự một chút, tới trên giường bên ngoài nằm xuống.



Lúc chính mùi, Mai Hương Lan Hương dựa theo Phó Dung dặn dò, chuẩn bị gọi nàng rời giường.



Hai nha hoàn nhẹ chân nhẹ tay đẩy rèm gian ngoài ra, bởi vì biết vương gia ở bên trong, đang nhỏ giọng thương lượng nên kêu người như thế nào, Lan Hương đột nhiên dừng lại, như thấy quỷ nhìn chằm chằm vào bên kia

trường tháp.



Mai Hương quay đầu nhìn lại, liền thấy vương gia quay lưng ra cửa nằm nghiêng ở trên giường, dường như còn chưa tỉnh.



Lan Hương hướng Mai Hương khoa tay múa chân khẩu hình: "Vương gia như thế nào không ở bên trong?"



Mai Hương nào biết a, nghi hoặc xong, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là hai vợ chồng lại cãi nhau. Mặt biến sắc, cho Lan Hương một ánh mắt, hai

người lặng lẽ vào trong phòng, lại thấy Phó Dung ở trên giường đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngoại trừ mặc váy bên ngoài, tư thế ngủ

giống lúc còn nghỉ trưa ở nhà không khác gì nhau, đồng thời nhẹ thở một

hơi.



"Cô nương tỉnh tỉnh." Lan Hương nhỏ giọng kêu.



Phó Dung trong lòng nhớ buổi chiều muốn gặp các ma ma quản sự lớn nhỏ

trong vương phủ, ngủ cũng không được sâu, Lan Hương kêu hai tiếng, nàng

liền tỉnh dậy.



Thấy nàng hướng bên trong giường nhìn, Mai Hương nhẹ giọng giải thích: "Vương gia ở trên giường bên ngoài, còn chưa tỉnh."


Từ Tấn bất đắc dĩ nhìn Phó Dung một cái.



Hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sao mẫu thân cùng Ôn ma ma gặp qua Phó

Dung thì đều thích nàng, cho dù là bởi vì nguyên nhân từ thân thể hắn,

hai người thêm chiếu cố nàng, cũng không cần thật sự yêu nhà yêu cả ngói a, đối với Phó Dung đều nhanh chóng thân cận.



Đời trước hắn nạp Phó Dung làm thiếp, mẫu thân biết được ngọn nguồn,

sau đó nhiều lần dặn dò hắn đối xử tốt với Phó Dung. Nhưng lúc ấy hắn

trong lòng không được tự nhiên, một câu đều không đặt vào trong lòng.

Mẫu thân ban cho Phó Dung cái gì, hắn đều cất đi, không đưa cho nàng.

Phát giác Ôn ma ma cùng mẫu thân một dạng muốn ngấm ngầm chiếu cố Phó

Dung, hắn lại uyển chuyển nhắc nhở Ôn ma ma đừng quản nhiều chuyện của

Phó Dung.



Năm ấy tháng giêng, mẫu thân muốn gặp Phó Dung, Từ Tấn không cho phép, bị mẫu thân phát giác, gọi Ôn ma ma tiến cung hỏi. Ôn ma ma bình thường nghe hắn, không tới vụng trộm chỉ điểm Phó Dung, nhưng lão nhân gia

không phải là thật lòng sợ hắn, tới trước mặt mẫu thân đem hắn đối xử

với Phó Dung như thế nào đều nói ra. Mẫu thân mắng hắn một trận, Từ Tấn

như cũ không muốn cho Phó Dung phần thể diện kia, lại không muốn chọc

mẫu thân tức giận, lần đầu tiên đem mấy chậu cúc hoa danh phẩm mẫu thân

ban thưởng đưa tới Phù Dung viện.



Đời này thì sao, Phó Dung là thê tử của hắn, thấy mẫu thân đối với Phó Dung rất ưa thích, Ôn ma ma trước mắt đối Phó với Dung ưu ái có thừa,

Từ Tấn ngược lại một chút cũng không giật mình.



Phó Dung cũng không giật mình, cảm nhận được Ôn ma ma tự đáy lòng thích mình, ngược lại có chút ngượng ngùng.



Kiếp trước nàng cùng Ôn ma ma chỉ gặp mặt 3 lần. Lần đầu tiên là nàng

mới vào phủ, Ôn ma ma đến chỉ điểm cho nàng quy củ trong vương phủ, lần

thứ hai là nàng phái Lan Hương đi hỏi thăm hành tung Từ Tấn, Ôn ma ma

phát hiện ra, nhắc nhở nàng an tâm chờ Từ Tấn ở đây, đừng có lại tự chủ

trương, miễn cho Từ Tấn biết sau lưng sinh chuyện. Một lần cuối cùng là

lúc có tin cáo phó 2 anh em Từ Tấn truyền đến, lão nhân gia như có tang

cháu ruột, tang sự xong xuôi, quay trở về bên người Thục phi.



Lúc ấy Phó Dung rất không thích vị Ôn ma ma này. Nàng biết mình chỉ là thiếp thất Từ Tấn, Ôn ma ma khinh thường nàng là rất bình thường, nhưng đạo lý là đạo lý, chân chính gặp mặt, ngẫm lại nàng so với một ma ma

của Từ Tấn đều không bằng, Phó Dung trong lòng khó tránh khỏi không

thoải mái, đặc biệt là nàng trăm phương ngàn kế tìm cách gặp Từ Tấn mấy

lần đều bị Ôn ma ma khuyên can, Phó Dung vừa thẹn vừa bực, ở trong lòng

rủa bà ấy không ít lần.



Sau khi trùng sinh, cùng Thục phi tiếp xúc nhiều hơn, nghe Thục phi

khen ngợi Ôn ma ma, Phó Dung lại cẩn thận nhớ lại một phen mới hiểu được là nàng nghĩ nhiều rồi.